Hạ Lăng Vân gian nan bước đi trong sa mạc, lấy trường bào quấn quanh đầu.
Mặt trời nóng bỏng, hạt cát bỏng rẫy, sa mạc mênh mông, sa mạc tronghuyễn cảnh với sa mạc bên ngoài không khác gì, nhưng ban ngày nóng nhưlửa, buổi tối giống như hầm băng, độ ẩm chênh lệch rõ ràng vượt qua cảsa mạc bình thường.
Rắn, rết, độc trùng, thằn lằn... Hắn không đụng phải một tinh linh yêuquái nào, cũng không gặp một động vật nào hơn lớn một chút, nhưng đã gặp năm cơn lốc cát. Dựa vào linh lực tạo ra vách tường phòng ngự, hắn mớikhông bị bão cát cuốn đi, sau khi cơn bão cát qua mới từ trong đống cátchui ra.
Khát ngày uống chút nước, mệt thì tìm một địa phương để nghỉ, Hạ LăngVân biết mình sẽ phải ở trong huyễn cảnh thật lâu, cho nên nước và đồăn trong vòng tay càn khôn dùng rất tiết kiệm.
Ngẫu nhiên gặp được thực vật trong sa mạc, hắn liền phóng thích thủylinh lực theo đó rút nước để uống, còn thừa thì hóa thành băng thu vàovòng Càn Khôn.
Bởi vì thể lực tiêu hao rất nhiều, hắn không chỉ ăn chay, mặc dù bêntrong vòng càn khôn còn đồ ăn để ứng phó lúc nguy cấp, nhưng hắn vẫn ănnhững cỏ cây thực vật non mềm ở sa mạc, ăn thịt, ăn rắn, bò cạp, thậpchí côn trùng.
Kiểu thí luyện cực khổ này hắn đã trải qua bao lâu rồi? Hạ Lăng Vânphảng phất nhớ tới bản thân mình lúc 300 tuổi thí luyện ở sa mạc, khi đó mỗi phút mỗi giây hắn đều giãy dụa bên bờ sinh tử.
Kiên trì, mỗi một phút kiên trì chính là rèn luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-nu/1566985/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.