Chương trước
Chương sau
Hạ Lăng Vân gian nan bước đi trong sa mạc, lấy trường bào quấn quanh đầu.
Mặt trời nóng bỏng, hạt cát bỏng rẫy, sa mạc mênh mông, sa mạc tronghuyễn cảnh với sa mạc bên ngoài không khác gì, nhưng ban ngày nóng nhưlửa, buổi tối giống như hầm băng, độ ẩm chênh lệch rõ ràng vượt qua cảsa mạc bình thường.
Rắn, rết, độc trùng, thằn lằn... Hắn không đụng phải một tinh linh yêuquái nào, cũng không gặp một động vật nào hơn lớn một chút, nhưng đã gặp năm cơn lốc cát. Dựa vào linh lực tạo ra vách tường phòng ngự, hắn mớikhông bị bão cát cuốn đi, sau khi cơn bão cát qua mới từ trong đống cátchui ra.
Khát ngày uống chút nước, mệt thì tìm một địa phương để nghỉ, Hạ LăngVân biết mình sẽ phải ở trong huyễn cảnh thật lâu, cho nên nước và đồăn trong vòng tay càn khôn dùng rất tiết kiệm.
Ngẫu nhiên gặp được thực vật trong sa mạc, hắn liền phóng thích thủylinh lực theo đó rút nước để uống, còn thừa thì hóa thành băng thu vàovòng Càn Khôn.
Bởi vì thể lực tiêu hao rất nhiều, hắn không chỉ ăn chay, mặc dù bêntrong vòng càn khôn còn đồ ăn để ứng phó lúc nguy cấp, nhưng hắn vẫn ănnhững cỏ cây thực vật non mềm ở sa mạc, ăn thịt, ăn rắn, bò cạp, thậpchí côn trùng.
Kiểu thí luyện cực khổ này hắn đã trải qua bao lâu rồi? Hạ Lăng Vânphảng phất nhớ tới bản thân mình lúc 300 tuổi thí luyện ở sa mạc, khi đó mỗi phút mỗi giây hắn đều giãy dụa bên bờ sinh tử.
Kiên trì, mỗi một phút kiên trì chính là rèn luyện tinh thần và thể lực!
<!--Ambient video inpage desktop-->
Thời gian trôi nhanh, càng ngày hắn càng gầy, nhưng mà ánh mắt thì lại tràn ngập phấn chấn.
Thí luyện sinh tồn chẳng phân biệt ngày hay đêm, đợi thể lực tiêu haođến tận cùng Hạ Lăng Vân mới dừng lại nghỉ ngơi, ở trong sa mạc nơi màlinh khí thủy, mộc cực kì thưa thớt, phục hồi linh lực. Trong vòng taycàn khôn có rất nhiều thủy, mộc linh thạch nhưng vẫn như cũ hắn muốn đểdành để sử dụng trong thời điểm gian nan nhất.
Chỉ có ngồi xếp bằng tu luyện, chứ không phải là chính thức nghỉ ngơinhư trên mặt chữ. Trước khi nhắm mắt là cát vàng, sau khi mở mắt vẫn là cát vàng, giống như chỉ có mình hắn cô độc chạy trong sa mạc.
Huyễn cảnh sa mạc này từ đầu tới giờ không xuất hiện động vật lớn nào,rõ ràng là khảo nghiệm ý chí của hắn, hắn vừa quan sát xung quanh vừanhớ lại, miễn cho bản thân tĩnh mịch đến mức thần chí không rõ, cuốicùng tinh thần sụp đổ.
Rừng cây tươi tốt, hồ Nữ Thần linh khí nồng đậm, mọi người ở Thiên LinhMôn, mười hai đệ tử hắn từng dạy bảo, tiểu hồ ly mà hắn nuôi dưỡng gầndây... Ah, tiểu hồ ly đáng yêu của hắn, nàng và hắn cùng tiến vào huyễncảnh, hi vọng nàng không phải rơi vào hoàn cảnh tĩnh mịch như hắn. Nàngcòn quá nhỏ, nếu huyễn cảnh không thay đổi, không nhìn thấy sinh vậtkhác, tinh thần sẽ nhanh chóng sụp đổ mất. Hắn phải nhanh chóng thôngqua thí luyện của chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh, tìm được nàng.
"Phụ thân, đã đủ chưa, hắn ở trong huyễn cảnh sa mạc rất lâu rồi. Tanhìn cũng cảm thấy tinh thần sụp đổ." Trong đại điện Thái Nguyên Cung,tiểu hồ ly Tuyết Hoa nhìn hình ảnh hiện trên một tấm gương cực lớn.
Đây là mặt thủy tinh được chế tạo thành pháp kính, tên là Huyễn ChiKính, có thể thấy tất cả sự vật trong huyễn cảnh. Trước mắt Tuyết Hoa là Hạ Lăng Vân ở trong sa mạc. Hạ Lăng Vân không còn dáng vẻ thong dong,sạch sẽ như trước khi vào huyễn cảnh. Toàn thân hắn rất bẩn, gương mặtđầy bụi bẩn, tóc dài đã bị hắn cắt ngắn. Hắn lảo đảo bước đi trong samạc, có một thân linh lực nhưng lại không thể phi hành.
"Tuyết Hoa, lần trước phụ thân đã nói, Thái Hư Huyễn Cảnh là một chươngtrình thí luyện, sự hiện hữu của phụ thân chỉ là giữ gìn và vận hànhhuyễn cảnh."
Ngồi trên bảo tọa ở trong đại điện, Hạo Linh Tiên Tôn nhàn nhã nói, lấytrong tay một quyển sách, "Tuyết Hoa, tới, trò chuyện cùng phụ thân. Con vừa mới bế quan ra, đã lâu rồi phụ thân không được nghe giọng nói củacon."
Nữ nhi trở lại cạnh hắn, hắn tất nhiên muốn nuôi dưỡng nữ nhi thật tốt.Trong Thái Hư Huyễn Cảnh dưới sự trợ giúp của linh đan thượng cổ, TuyếtHoa nhanh chóng bế quan tiến giai trở thành Ngũ phẩm thiên hồ. Thiên hồtăng phẩm giai, cái đuôi cũng sẽ tăng lên, nhưng mà hắn tìm tất cả tàngthư trong Thái Hư Huyễn Cảnh, đều không tìm được lí do tại sao nữ nhichỉ có một cái đuôi.
Đồng dạng là con gái của hắn và bát phẩm thiên hồ, vì sao mỗi lần Lệ Nhi tăng lên một phẩm giai lại tăng thêm một cái đuôi, mà Tuyết Hoa dù làtăng bao nhiêu phẩm giia, cái đuôi vẫn chỉ có một?
Chẳng lẽ là do phương thức sinh ra bất đồng, cho nên nữ nhi mới khôngđược hoàn mĩ như vậy? Dù không hoàn mĩ nhưng cũng là hài tử của hắn vàTuyết Cơ, hắn yêu thương Tuyết Hoa, còn hơn cả sinh mạng!
"Không được!" Tuyết Hoa kêu lên, "Con lo lắng, thí luyện ý chí của TiênQuân tới khi nào mới kết thúc? Chẳng lẽ cứ để hắn đi tiếp như vậy?"
Nàng bây giờ hiểu rõ sự kì diệu của Thái Hư Huyễn Cảnh rồi, thời giantrôi qua khác biệt với bên ngoài. Lần này nàng bế quan trong Thái HưHuyễn Cảnh, thời gian ước chừng mười năm, nhưng bên ngoài cũng chỉ làvài ngày. Nàng bế quan không có cảm giác về sự biến hóa của thời gian,nhưng mà Hạ Lăng Vân thì khác, hắn đã chịu cô độc du đãng trong sa mạcmười năm! Mười năm, không có bất kì đối tượng nào để trao đổi, nếu lànàng thì sớm nổi điên rồi.
"Từ khi hắn trở thành Tiên Quân thì chưa từng có trải qua huấn luyện nào như thế, cho nên mới có hiện tượng linh lực bị đình trệ. Ảo cảnh sa mạc đang giúp hắn rèn luyện ý chí, rèn luyện thân thể. Nếu ảo cảnh sa mạccảm thấy hắn hợp ý, thì mới bắt đầu thí luyện. Chờ hắn thông qua thíluyện mà ảo cảnh dành cho hắn, thì hắn có thể rời khỏi Thái Hư HuyễnCảnh trở về đại lục Ngũ Nguyên."
Hạo Linh Tiên Tôn nói, lần này tu sĩ tiến vào huyễn cảnh có vài ngườiđặc biệt ưu tú, hắn hi vọng bọn họ sẽ vĩnh viễn ở lại bên trong huyễncảnh. Ngoại nhân cho rằng tu sĩ vào huyễn cảnh đều chết hết, thật rathì, đại bộ phận tu sĩ thông qua thí luyện bởi vì cảm thấy linh khítrong huyễn cảnh nồng đậm hơn so với bên ngoài, tự nguyện ở trong huyễncảnh tu luyện, để trở thành cửu phẩm tiên tôn, bạch nhật phi thăng.
"Nếu như không phù hợp?" Tuyết Hoa vội vàng nói.
"Hoặc là sẽ luôn như vậy, cho tới khi tinh thần hắn sụp đổ, không khốngchế được linh lực mà chết, hoặc ta ra tay để hắn rời khỏi huyễn cảnh,sau đó cho hắn sống ở một huyễn cảnh thích hợp khác tới khi chết già."
Hạo Linh Tiên Tôn nói. Những tu sĩ không thông qua thí luyện nhưng maymắn sống sót, bọn hắn sẽ được sinh hoạt trong ảo cảnh giống như đã từngsinh hoạt bên ngoài, cho tới lúc tử vong. Thái Hư Huyễn Cảnh, thật rachính là vô số thế giới nhỏ được đám người cửu phẩm Tiên Tôn trước đóliên thủ sáng tạo ra!
"Vì sao con không cần phải trải nghiệm những thí nghiệm gian khổ nhưvậy?" Tuyết Hoa dò hỏi, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Hạ Lăng Vân, vẻ mặt tràn ngập lo lắng và không đành lòng.
"Bởi vì con là nữ nhi của ta, chút quyền lợi ấy ta cũng có." Hạo Linh Tiên Quân mỉm cười nói.
Nữ nhi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nội tâm đã trưởng thành, tâm tư giống như mẫu thân nàng năm đó. Chỉ là nếu Hạ Lăng Vân có đủ ưu tú, có thể cùngnữ nhi hắn phi thăng hoặc cùng chết, hắn không ngại trợ giúp.
"Phụ thân..." Tuyết Hoa gắt giọng. Thí luyện không phải chuyện đùa, sao có thể tùy tiện thương lượng đi cửa sau?
"Ha ha ha." Hạo Linh Tiên Tôn cười ha hả, "Tuyết Hoa, mẫu thân con làbát vĩ thiên hồ, phụ thân con là cửu phẩm tiên tôn, dưới tình huống bình thường là không thể có hậu đại đấy, nhưng chỉ cần có, hậu đại trời sinh đã cường hãn."
Có lẽ Hạ Lăng Vân chỉ là người bình thường, tu vi của hắn chính là từng chút từng chút một khổ luyện ra đấy.
Đứa nhỏ Tuyết Hoa này, thừa kế toàn bộ ưu điểm của phụ mẫu, thân thểcủa Tuyết Hoa là do huyết nhục của mẫu thân bồi dưỡng nên, trong cơ thểcòn phong ấn linh lực của mẫu thân sót lại, cho nên thân thể của TuyếtHoa vô cùng đặc biệt không cần rèn luyện cũng có thể dung nạp linh lực.
Về phần thí luyện, nói trắng ra là rèn luyện tinh thần, hiện tại tinhthần và ngột tính của Tuyết Hoa rất mạnh, không cần phải tiến hành thíluyện.
"Lệ Nhi, vì sao có thể đi...tới đó?" Sau khi nhìn Hạ Lăng Vân, Tuyết Hoa lại để Huyễn Chi Kính biến hóa thành huyễn cảnh thế giới băng.
Trong điện Thái Nguyên Cung có thể tùy ý sử dụng Huyễn Chi Kinh xem cácảo cảnh khác. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy ảo cảnh mà Lệ Quân Hoa thíluyện, nàng không khỏi thừa nhận, ý chí của nàng ta rất kiên định, lạimạnh mẽ, liên tục vượt qua mấy thí luyện.
"Lệ Nhi sinh ra trong huyễn cảnh, đối với ảo cảnh vô cùng quen thuộc,cho nên giống như phụ thân có thể tự do đi qua từng ảo cảnh, thân thểkhông bị thời gian ảo cảnh ảnh hưởng."
Hạo Linh Tiên Tôn nói. Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, chỉ có hắn cùng vớingười nào đó kí khế ước với người trong huyễn cảnh là không bị thời gian tốc độ của huyễn cảnh ảnh hưởng. Tuyết Hoa là nữ nhi của hắn, Thái HưHuyễn Cảnh cũng tiếp nhận nàng, cho nên dù thân thể có chút ít ảnh hưởng cũng không có vấn đề gì lớn.
Dùng ý niệm chuyển đổi hình ảnh của Huyễn Chi Kính, Tuyết Hoa lại nhìnhồ ly tuyết trắng đang chạy sung sướng trong huyễn cảnh băng, bĩu môinói: "Thật hâm mộ Lệ Nhi." Nàng chỉ có thể xem, không thể tiến vào huyễn cảnh sa mạc, tới bên cạnh nam thần.
Lệ Nhi và nàng là tỷ muội ruột, nhưng phương thức sinh ra... vô cùng thần kì!
Đối với phương thức sinh ra của Lệ Nhi, phụ thân nói như vậy!
Bởi vì trợ giúp cho thân thể xuất hiện tình trạng lão hóa, và trực giácmình không có cách nào tấn cấp cho linh sủng kiêm thê tử Tuyết Cơ, mạohiểm tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, tìm kiếm linh đan thượng cổ trongtruyền thuyết có thể trợ giúp tu sĩ tấn cấp.
Bởi vì linh sủng cũng phát triển theo sự tăng trưởng của tu vi linh lực, ý thức tự chủ của linh sủng sẽ càng mạnh, có thể chủ động ngăn cách ýniệm trao đổi với chủ nhân, cho nên hắn không biết thê tử Tuyết Cơ đã dự đoán được sau khi hắn vào huyễn cảnh không thể trở ra, liền thi triểnpháp thuật nghịch thiên, mạnh mẽ ép buộc hạt giống hắn lưu lại, cũngkhiến bản thân nàng thụ thai sinh hạ thiên hồ, rồi rời đi.
Bọn họ dù sao cũng có khế ước linh sủng đấy, ngay lúc nàng chết, hắn ởtrong huyễn cảnh đã cảm nhận được. Hắn mất hết động lực, sau đó được chi chủ huyễn cảnh đời trước tuyển, trở thành người tiếp nhận Thái Hư Huyễn Cảnh là yêu cầu đầu tiên của chi chủ đời trước.
Ngay tử đầu hắn đã yêu cầu hồi sinh thê tử, nhưng chi chủ huyễn cảnhkhông làm được, bởi vì thê tử hắn đã sử dụng pháp thuật nghịch thiên,linh hồn và thân thể bị phá hủy, cho dù tạo ra một thân thể khác, cũngchỉ là một người không có linh hồn.
Sau đó chi chủ huyễn cảnh trước đó đề nghị, có thể giúp hắn tạo ra hài tử của hắn và Tuyết Cơ.
Một đứa nhỏ chảy huyết mạch của hắn và nàng? Phu thê bọn họ trong dòngthời gian dài buồn chán đã vô số lần tưởng tượng, thật là tốt nếu có hài tử mang dòng máu của hai người.
Thê tử đã chết, hắn nếu không muốn chết, thời gian dài đằng đẵng saunày, hắn cần một hài tử, một hài tử dung hợp dòng máu của hắn và nàng!
Vì vậy hắn động tâm rồi, liền đồng ý tiếp nhận chức trách chi chủ củahuyễn cảnh, vĩnh viễn thủ hộ huyễn cảnh, cho đến khi tìm được người thừa kế mới chết, hoặc phi thăng.
Trong pháp trận thượng cổ kì diệu, một cọng lông của Tuyết Cơ, một bátmáu của hắn, sau hơn một nghìn năm thì Lệ Nhi đã thành công ra đời.
Hài tử mà phu thê bọn họ mộng tưởng mấy ngàn năm, hắn coi nàng như tính mạng.
Đứa bé này kế thừa ưu tú của phụ mẫu, tu luyện linh lực dễ như trở bàntay, chỉ là hắn quá nuông chiều, thời gian nàng chơi đùa vượt qua thờigian tu luyện, hơn nữa tu luyện lười nhác, cho nên dù hắn tự mình dạybảo, bên trong huyễn cảnh có nhiều linh hoa linh quả, linh đan thượng cổ dùng thay cơm, nhưng Lệ Nhi vẫn chỉ là thất vĩ thiên hồ.
Lệ Nhi cũng không ra ngoài, Thái Hư Huyễn Cảnh có nhiều cơ duyên để LệNhi phát triển, cho nên hắn liền mặc kệ nữ nhi, tùy tiện để nữ nhi tựmình phát triển.
Sau khi biết bản thân có tỷ muội, Lệ Nhi vô cùng tò mò, gấp gáp khôngchờ được chạy tới trước mặt bọn họ bày tỏ tỉnh cảm, sau đó lại hâm mộTuyết Hoa có một tiên quân mạnh mẽ đối xử với Tuyết Hoa rất tốt.
Nghĩ tới cách Lệ Nhi được sinh ra, Tuyết Hoa vô cùng thán phục, tu tiênđúng là tuyệt vời, quá thần kì, sau đó nàng có chút mừng thầm, nếu như, vạn nhất nàng cùng nam thần kết thành lương duyên nhưng không thể sinhđời sau, cũng có thể tham khảo phương thức sinh ra của Lệ Nhi.
Ngồi trên bảo tọa Họa Linh Tiên Tôn ngắm nhìn nữ nhi đang chăm chú nhìn Huyễn Chi Kinh.
Lúc này đây, hắn phát hiện bên ngoài cũng có nữ nhi chảy trong ngườidòng máu của hắn và thê tử, liền chờ cơ hội kéo nữ nhi vào trong. HạLăng Vân chắc tiếc mệnh, không để ý tới hấp dẫn bên trong huyễn cảnh,không tiến vào, kết quả vì hắn mạnh mẽ cướp Tuyết Hoa cho nên Hạ LăngVân mới đi theo. Hạ Lăng Vân đối xử với Tuyết Hoa rất tốt, Tuyết Hoacũng ôm ấp tình cảm nữ nhi đối với Hạ Lăng Vân, hai người sẽ đi theo con đường của hắn và Tuyết Cơ. Điều này chứng tỏ Tuyết Hoa sẽ không ở trong huyễn cảnh với hắn rồi.
Mười năm này trong huyễn cảnh hắn cực lực bồi dưỡng tình cảm với nữ nhi, Lệ Nhi thấy hắn độc sủng tỷ tỷ cảm thấy bất công, thở phì phì tức giậnkhông ngừng chạy vào ảo cảnh giày vò các tu sĩ thí luyện.
Điều này khiến đám tu sĩ đang thí luyện khổ càng thêm khổ, hắn căn bản không sao, chỉ là...
Hắn nhìn ảo cảnh mà Tuyết Hoa đang xem, Lệ Nhi đang dây dưa với một tu sĩ trẻ, xem ra là mối tình đầu rồi.
Hai nữ nhi của hắn a, có vẻ sắp rời khỏi hắn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.