Hỏa Vân đảo ở phía Đông Nam biển, cụ thể chỗ nào thì rất ít người biết rõ,ngoại nhân chỉ biết là chỗ đó bốn phía đá ngầm, mạch nước ngầm hung hãn, đội thuyền rất khó tới gần, mọi người trên đảo đều dùng ngự kiếm.
"Tuyết Hoa ngươi xem, hòn đảo dài mảnh phía xa kia chính là đảo Hỏa Vân. Cách hai mươi dặm về phía Tây Bắc còn có một hòn đảo khác, gọi là HảiGiác." Hạ Lăng Vân chỉ về phía đốm đen phía trước đường chân trời.
"Hóa ra đảo Hỏa Vân cách đất liền thật xa." Tuyết Hoa nói, cảm thấy xấuhổ vì ý nghĩ hão huyền trước đó của mình. Biển cả mênh mông, cho dùnàng là linh hồ linh căn thủy hỏa, còn có thẻ trữ vật, cũng không cócách nào phiêu lưu trên mặt biển mấy năm.
"Đảo Hỏa Vân, Hải Giác chính là nơi xa nhất mà tu sĩ đại lục Ngũ Nguyêntới thăm dò. Xa hơn đảo Hỏa Vân là gì, thế giới khác hay có đảo hoặc đại lục khác, trước mắt chúng ta cũng không biết." Hạ Lăng Vân nói. Thời cổ có rất nhiều tu sĩ ngự kiếm phi, thăm dò thế giới bên ngoài đại lục Ngũ Nguyên. Nhưng sau khi tập hợp lại các tư liệu, bọn họ phát hiện NgũNguyên đại lục chính là một hòn đảo bị nước biển vây quanh, chung quanhcòn có các hòn đảo nhỏ.
Tuyết Hoa giữ im lặng, nàng nghĩ rằng, tu sĩ chỉ cần bay cao, rất caotới tầng khí quyển có lẽ sẽ phát hiện Ngũ Nguyên đại lục là hình cầu.Chỉ là bên ngoài tầng khí quyển, tu sĩ dù là cửu phẩm thiên tôn cũngkhông có cách nào sống!
Đảo Hỏa Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-nu/1566977/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.