"Tiên Quân, ta rất sợ hãi."
Toàn thân ướt sũng, hai chân trước Tuyết Hoa bổ nhào vào Hạ Lăng Vân,kéo ống quần hắn kêu khổ: "Ta chỉ muốn đuổi theo người, thật không ngờbên ngoài rất đáng sợ, có nhiều người bảo phải giết hồ ly, nói máu linhhồ có thể kéo dài tuổi thọ." Nàng chớp chớp đôi mắt ướt sũng, đôi mắtlập tức lấp lánh lệ quang.
Vũ Đình chân nhân thương tiếc nói, "Tuyết Hoa đáng thương. Sư thúc,người tha thứ cho nó tội vi phạm mệnh lệnh của người trốn ra ngoài đi.Nó ra ngoài cũng chỉ vì tìm người."
Vài đồng môn Thiên Linh Môn đi dọc bờ sông phụ cận Thiên Trụ Sơn tìmkiếm tiểu hồ ly, chỉ có hắn đi theo dọc bờ sông là chính xác. Ven đườngđi thấy có người nghị luận thấy tiểu hồ ly màu trắng, nằm trong chậu gỗtrôi trên sông.
Hạ Lăng Vân cúi đầu nhìn tiểu hồ ly giây trước còn uy phong lẫm lẫm, lúc này lại đáng thương vô cùng.
Nàng đã quên chủ nhân trước, trước khi gặp hắn thì chỉ sinh hoạt trongdãy núi Hằng Cổ, về sau đi theo hắn cũng chỉ đi loanh quanh một thôntrang hay một thị trấn, còn đâu vẫn sinh hoạt ở Thiên Linh Môn, căn bảnnàng không hề biết lòng người hiểm ác.
Tuyết Hoa ngập tràn nước mắt nói: "Tiên Quân, ta đã nói ta là linh sủngcủa Tiên Quân Thiên Linh Môn rồi, bọn hắn lại càng kiên quyết giết ta.Ta nhớ kĩ lời người nói không chủ động công kích người, bọn họ tiếp tụctổn thương ta, ta mới đánh bọn họ đấy."
"Vũ Đình, chuyện ở đây ngươi hãy giải quyết." Hạ Lăng Vân xoay mặt nhìnVũ Đình nói. Khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-nu/1566972/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.