Hắn bay mất...
Trong miệng Tuyết Hoa vẫn là một góc trường bào bị Hạ Lăng Vân cắt bỏ,ngơ ngác nhìn lên bầu trời, trong miệng phát ra âm thanh ô ô trầm thấp,hai giọt nước mắt đọng trên khóe mắt không kìm được mà tràn mi.
"Tuyết Hoa nghe lời, sư phụ sẽ nhanh chóng quay về." Lưu Thanh Bình tiến lên ngồi xổm xuống, hai tay đưa lên hơi do dự, sau đó đặt lên lưngnàng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Tuyết Hoa.
Ô ô... Hắn nhẫn tâm vứt bỏ nàng đi gặp Lệ Quân Hoa kia.
Ngaoooo...ngao...ooo Hắn sẽ yêu thương Lệ Quân Hoa, từ nay về sau đầu óc mơ màng cùng chung thê tử với kẻ khác.
Oa oa đừng, nàng không thích hắn yêu thương nữ nhân khác.
Oa oa oa Lệ Quân Hoa thích động vật nhỏ đáng yêu, nàng không muốn trở thành công cụ để hắn tranh thủ tình cảm.
Tuyết Hoa càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt không ngăn được mà ào ào chảy xuống, giống như vòi nước đóng không được. <!--Ambient video inpage desktop-->
"Tuyết Hoa đừng khóc, sư phụ yêu thương ngươi nhất, có lẽ, qua mấy ngàyngười sẽ nhớ ngươi, rồi triệu hồi ngươi qua đó." Thấy Tuyết Hoa khócthan khổ sở, Lưu Thanh Bình đành phải an ủi nó như vậy. Linh hồ Mị nhicũng từng khóc lóc nỉ non nhưng chưa bao giờ khóc lợi hại như vậy.
Tuyết Hoa quay đầu mặt đầy nước mắt nhìn hắn. Nàng và Hạ Lăng Vân khôngcó khế ước linh sủng, hắn không thể triệu hoán nàng được.
"Ai, sư phụ cũng thật nhẫn tâm, làm gì có chuyện không tiện mang theolinh sủng? Tuyết Hoa, hay là do ngươi bám người quá, sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-nu/1566968/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.