Nhàn hạ dưới tàng cây, ngưỡng nhìn trời cao mây thoảng, gió thu mát lành thổi đưa, cuốn lấy những cánh hoa rực rỡ, Hạ Ngọc Ngôn đưa tay hứng lấy, nhiều đóa quế vàng khẽ rơi vào lòng bàn tay trắng trẻo, đượm đầy hương thơm, khi gió lại thoáng qua lần nữa, hoa quế nhẹ rơi xuống đất, rạng rỡ như vàng rơi.
Trời xanh mây trắng, sắc vàng đầy đất, cách đó không xa con ngựa thong thả gặm cỏ, những người khác đều đã đi lên núi săn bắn, chỉ để lại bảy, tám gã hán tử vờn quanh giếng nước rộn rã ồn ào, Hạ Ngọc Ngôn đứng xa mà trông, lộ ra một nụ cười thư thả.
Khí trời kim phong ngọc lộ, lại hiếm khi có tâm tình trầm bổng nhàn hạ như thế này, điều duy nhất khiến y khó chịu chính là ánh mắt ở cạnh đó truyền đến.
Thác Bạt Hổ Hồn an vị trên một tảng đá ở bên trái, Hạ Ngọc Ngôn ngồi dưới tàng cây bao lâu, hắn cũng ngồi ở đó nhìn y bấy lâu, ánh mắt sáng chói, tuy rằng không dấu không vết, song cũng đủ khiến cả người Hạ Ngọc Ngôn khó chịu, ánh mắt của Thác Bạt Hổ Hồn không lạnh lẽo cũng không sắc bén, chỉ tựa như một ngọn lửa bùng cháy, vây chặt lấy Hạ Ngọc Ngôn.
Thân thể dần trở nên nóng hơn, Hạ Ngọc Ngôn bất an ôm hai vai, cắn môi, lòng cứ không yên.
Đột nhiên nhường bước, đột nhiên tốt lành, đột nhiên nhìn chằm chằm như thế. Không có gì đáng sợ hơn việc bị một kẻ lòng mang ý đồ nhìn sòng sọc thèm khát như vậy, y thậm chí còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-no/67944/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.