Phần 2
Có chân có tay thì ngon rồi, cả ngày lúc ẩn lúc hiện, giống như sợ người ta không nhìn thấy vậy đó!
“Tô Đại Nhân chết tiệt! Nói anh là quỷ anh còn không tin, không tìn thì đi soi gương đi!”
“Ngải Trừng chết tiệt! Cô có bản lĩnh thì theo tôi nhìn!”
“Vớ vẩn! Tôi sợ anh sẽ hù chết tôi. Tôi gan nhỏ.”
“Tôi muốn hù cô thì cô còn sống chắc!? Đồ vô lại, mau qua đây!”
Đáng tiếc, con người tôi thích mềm sợ cứng rắn, đành phải khó nhọc cất từng bước tới trước gương.
Một màu trắng tuyết, rất trắng, cực kỳ trắng, đặc biệt trắng, càng làm nổi bật làn da vàng của tôi.
Là một con hồ ly, một con hồ ly chết dẫm, biểu tình ngứa đòn đã lâu.
Tôi điên rồi! Tôi dụi mắt, lại dụi mắt. Thật sự là hồ ly! Mẹ nó, thật là hồ ly!? Lại còn là hồ ly thành tinh!
Thế nhưng, vô luận bao nhiêu “Mẹ nó!” gào thét trong đầu cũng không thể chống đỡ được nội tâm ưu thương của tôi.
Tôi là một người ưu thương…
Không đúng! Nỗi ưu thương của tôi…
Không đúng! Tôi vỡ trứng rồi…
Không đúng! Tôi làm gì có trứng…
Ngày hôm sau, tôi đặc biệt u sầu. Nơi đây không phải Thanh Khâu, không phải Thanh Khâu, không phải Thanh….
Tô Đại Nhân nhìn sắc mặt của tôi, sau đó bày ra biểu tình ngứa đòn, như cười như không “Kỳ thực, quê hương của tôi là Thanh Khâu.”
Cái này còn cần nói sao!!!!!???????
Đêm đó, tôi ngủ rất sớm, đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-mi-chi/4338180/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.