Sao khi bị đuổi đi Bách Dạ có chút bực tức nhưng không như lúc đầu mà chỉ im lặng bỏ đi, tìm trong viện một căn phòng trống tự mình thu dọn rồi vào ở, cả ngày phải hầu hạ người khác, trên người thương tích lớn nhỏ cũng không thiếu, lấy một bộ đồ sạch ra hồ tắm song, tự mình thoa thuốc, rồi lên giường híp mắt ngủ đi, thật là một ngày làm khó người. Ba mươi mấy năm cuộc đời có lẻ ngày hôm nay là ngày đáng nhớ đáng hận nhất của Bách Dạ
Sau khi ăn no tâm trạng Hý Anh tốt lên không ít, nàng dần bình phục tâm trạng, đôi mắt ưu thương câm hận dần chuyển sang âm trầm khó đoán, cơ thể hiện tại gần như kiệt quệ, nàng mệt mỗi dần chìm vào giấc ngủ.
Tiếng gà gáy đằng xa kéo lên tấm màng cam sắc mới, sương phủ đầy lớp mỏng huyền dịu thấp hoáng núi rừng, hương sớm mai tràn ngập mọi ngóc ngách nhân thế, hơi lạnh nhẹ nhẹ quanh quẩn bên người khiến người khác thật lòng không muốn rời giường, với khí tiết thế này mà không đánh một giấc thật là quá tiếc. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của kẻ lười không muốn lao động nhưng vẫn muốn có ăn, các hộ gia đình khói bếp nghi ngút hoà cùng làn sương lạnh nơi chân trời, từng tiếng như nhịp điệu rộn vang mọi nơi, mọi người trên tay cầm đủ loại dụng cụ náo nức ra những cánh đồng cày bừa, vì thời tiết này thật thích hợp, sẽ không bị mất sức.
Biệc viện nằm gần chân núi Hàn Sơn cũng không ngoại lệ, mọi người từ nhiều hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-menh/337200/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.