Phí Oanh càng nghĩ càng uất ức từ lúc gặp người này đến nay cuộc sống của nàng như đảo ngược, gặp một lần đã vì người không nghĩ đến sinh tử, cứu một người thế nhưng tỉnh lại lại là hai năm sau, hai năm sau tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy vẫn là người, thế nhưng gặp nhau chỉ mới ba lần người đã vũ nhục mình, nói yêu mình, thương mình. Thế sao là yêu là thương mà lại không có sự chấp thuận của mình lại làm như thế với mình. Không một lời nói không một dự tính người cứ thế xâm phạm. Người lại như thế cố chấp không hiểu nhân tình. Từ bé mình luôn mơ ước có một tình yêu xinh đẹp như hoa, một người thấu hiểu che chở, người sẽ luôn bên mình khi yếu đuối, người sẽ luôn cạnh mình dù bao gian nan.
Nhưng nhìn lại xem người trước mặt này lại thế nào phá nát giấc mộng của nàng, như thế cố chấp, như thế cứng đầu còn là không hiểu phong tình, một lời đường mặt cũng không có, việc gì cũng chỉ biết ôm biết ôm không biết gì nữa.
Tuổi xuân bao nhiêu hoài bảo tình yêu đẹp.
Phí Oanh khóc đến lợi hại, tức giận đến không thể nói.
Hồ Tả Liệt bỏng dưng thấy nàng không báo trước cứ như thế khóc, tâm đau đến vô cùng. Lấy tay xoa hai dòng lệ trên má nàng.
- Nàng đừng khóc, đừng khóc, có thể nói cùng ta được không.
Dương Phí Oanh chọn cách im lặng không trả lời. Tả Liệt lại càng rối không biết làm gì. Chỉ có thể xoa đi dòng lệ đang tuôn, yêu thương nắm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-menh/337191/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.