Vì thế Đặng Lạc Phổ bị ném ra ngoài. Nó thực phẫn nộ, cái gì mà cáo già trụi lông! Lão tử đang lúc tráng niên! Tuy rằng gần đây không có hơi sức đâu để ý đến lông lá nhưng vẫn đỏ rực như trước, trọc cái gì mà trọc! Đăng Lạc Phổ thề một ngày nào đó nhất định phải cho nhân loại kia biết mặt.
Hôm sau, lão Tao hàng xóm sang báo tin, trưởng lão kêu nó qua. Trưởng lão bảo Đặng Lạc Phổ, nghe nói ngươi được nhân loại thả đi? Cho ngươi một con đường sống chính là có ơn với ngươi. Theo quy củ của hồ ly, có ân tất báo. Đặng Lạc Phổ ngươi xuống núi báo ân đi, vấn đề gia đình ngươi, để từ từ tộc trưởng giúp ngươi giải quyết.
Vì thế Đặng Lạc Phổ cáo biệt vợ con, xuống núi báo ân. Đặng Lạc Phổ nói, lão tử nhất định phải báo thù!
Người thả Đặng Lạc Phổ là con trai của một tướng quân trong kinh thành, họ Trình tên Tự Cẩm. Đặng Lạc Phổ hóa thành người thư sinh tên Trịnh Sinh, ở một tửu lâu nào đó kiếm cớ kết bạn với Trình Tự Cẩm.
Đặng Lạc Phổ cho rằng cách đối phó một con đực tốt nhất chính là tìm một con cái để chiếm hết thời gian rảnh rỗi của nó. Vì thế Đặng Lạc Phổ ra sức dẫn phụ nữ đến bên cạnh Trình Tự Cẩm.
Đầu tiên là bên đường đông giúp Trình Tự Cẩm nhặt khăn tay bị rơi khỏi kiệu của thiên kim tiểu thư nhà Vương gia, sau đó trong một cuộc liên hoa lại đưa cho Trình Tự Cẩm một con bướm trắng mà Phù tiểu thư đang muốn bắt, lần khác thì là diều của minh châu tiểu thư nhà quan ngự sử, trâm ngọc của ái nữ nhà thái sư …. Cuối cùng, trong kinh thành đã có hơn mười vị mỹ nữ cùng tương tư Trình Tự Cẩm, các nàng ai cũng đều hi vọng mình là người mà Trình Tự Cẩm yêu nhất.
Cuối cùng, ngày phán quyết đã đến. Hơn mười vị mỹ nhân cùng cha mẹ các nàng bừng bừng sát khí mà tới, ép Trình Tự Cẩm nói thẳng ra rốt cục hắn muốn người nào.
Trình Tự Cẩm nói, “Ta người nào cũng không muốn.”
Nhóm mỹ nữ cùng cha mẹ các nàng vung con dao sáng loáng.
Trình công tử không chút sợ hãi mỉm cười, “Ai ta cũng không thế muốn. Trong lòng ta từ lâu đã có một người. Ta đã thề kiếp này chỉ thương một mình người đó, cho dù đỉnh núi không còn góc nhọn, sông không còn dòng chảy, trời long đất lở cũng vĩnh viễn không đổi thay.”
Nhóm mỹ nữ cùng cha mẹ các nàng mắt đều ươn ướt, buông dao, lau nước mắt rời đi. Trước khi đi đều tặng lại cho Trình công tử lời chúc phúc chân thành thiết tha, mong rằng người hữu tình trong thiên hạ sẽ được bên nhau trọn đời.
Đặng Lạc Phổ ngồi xổm bên cạnh xem náo nhiệt. Hồ ly nghe không hiểu [người đó] ở đây là nam hay nữ, nhưng nó thấy hỏa quang mãnh liệt hừng hực cháy lên trong mắt Trình Tự Cẩm. Sự cảnh giác mẫn tuệ của dã thú làm lông mao toàn thân nó dựng thẳng lên. Nó nhanh chóng chạy một mạch đến vùng ngoại ô, hiện nguyên hình, lủi về núi cao lồng lộng.
Đặng Lạc Phổ muốn về ôm hồ ly cái nhà mình mà nói, “Ta cảm thấy ngươi thật sự rất không tồi.” Nhưng vận mệnh chính là như vậy, đi qua thôn này rồi ngươi sẽ không tìm được nhà trọ kia nữa.
“Bọn nhỏ lớn hết rồi, đều đã sống tự lập.” Hồ ly cái nói. Nàng bây giờ là vợ của lão Tao, vừa mới mang thai. Đặng Lạc Phổ giờ mới phát hiện thì ra mình đã xuống núi hơn một năm.
Đặng Lạc Phổ có cảm giác trống rỗng khi đã buông xuống tất cả gánh nặng. Nó đang suy tư về giá trị đích thực của sinh mệnh, cái gì là thật cái gì là giả, cái gì tồn tại cái gì hư vô.
Chạng vạng, nó lại nhìn trời chiều. Xuống núi một năm cũng được nuôi béo lên, da lông bóng loáng mượt mà. Tịch dương chiếu lên người nó, óng ánh đỏ rực. Đặng Lạc Phổ bỗng nhớ tới khoảng thời gian khi xuống núi, bỗng nhiên thật muốn cùng một người ở đây tắm nắng uống rượu.
Con đực sẽ không sinh ra tiểu hồ ly. Đặng Lạc Phổ đem mũi vùi thật sâu vào bụi cỏ.
Lúc này, Đặng Lạc Phổ nghe thấy tiếng vó ngựa. Nó vểnh tai, quay đầu lại nhìn. Một người ngồi sau lưng ngựa, cung tên trong tay sáng loáng, ánh mắt của Đặng Lạc Phổ cũng sáng loáng.
Tịch dương đỏ rực, cả thế giới này cũng đỏ rực.
Đặng Lạc Phổ nhắm mắt lại, vì ta là một con hồ ly đỏ.
Hai người từ trong bụi cỏ đi tới, người cưỡi ngựa túm chân sau của Đặng Lạc Phổ đang run lẩy bẩy xách lên, “Màu lông không tồi, nghe Trịnh huynh nói hắn thích hồ ly đỏ, mang cái con vật này cho hắn đi.”
___Hoàn___