Trong lúc Khương Húc Nguyệt đi vắng, Giang Hạo sẽ thay nàng phò tá cho Yêu Đế. Một hôm, Kiến Nguyệt bỗng triệu hắn đến đại điện.
"Tham kiến bệ hạ."
"Miễn lễ." Kiến Nguyệt gật đầu.
Giang Hạo khom lưng nhìn nàng, Kiến Nguyệt nghĩ một lúc mới nói, "Nay trẫm triệu ngươi đến đây là có chuyện cần hỏi."
"Bệ hạ cứ hỏi, nếu vi thần biết sẽ tận lực trả lời."
Kiến Nguyệt mím môi, đôi bên yên lặng một lúc, nàng trầm tư xong mới hỏi, "Ngươi lúc nhậm chức Minh Vương đến lúc từ chức đã được bao lâu?"
Giang Hạo không ngờ nàng hỏi điều này, hắn từ khi biết tin Đế Quân bị trục xuất đã suy sụp, phải mất khá lâu mới hồi phục tinh thần. Suy nghĩ một lúc, bẩm, "Vi thần đã làm cho thiên triều được năm nghìn năm trăm, trong đó có một nghìn năm trăm làm những chức quan khác nhau. Bốn nghìn năm còn lại nhậm chức Minh Vương."
Kiến Nguyệt gật đầu, sau đó hỏi tiếp, "Ngươi có biết rõ cuộc chiến Thánh Ma năm đó không?"
Giang Hạo nghe mà tái xanh mặt, hắn không hiểu nàng vì sao lại đi hỏi hắn câu này, "Vi thần kém cỏi, cuộc chiến xảy ra ở một vạn năm trước, lúc đó vi thần còn chưa ra đời. Lâu nay chỉ đọc qua sách vở."
"Trong sách nói những gì?"
Giang Hạo chần chờ một lúc, mới nhắm mắt nói, "Sách nói, năm đó Ma Đế thảm sát dân chúng, nhuộm máu thế gian, đến nỗi Thánh Thượng không thể làm ngơ mà đích thân chinh chiến. Hai bên đánh nhau nhiều năm, khi đó trời ngày cùng như đêm một màu đỏ máu, còn có sao băng như mưa lướt qua đầu."
"Sau đó, Ma Đế bại trận, có nơi nói đã qua đời, có nơi nói bị Thánh Thượng phong ấn." Giang Hạo lén lút nhìn nàng, thấy sắc mặt của nàng vô cảm.
"Vì sao Ma Đế lại làm thế?" Kiến Nguyệt nhíu mày.
"Vi, vi thần không biết, chỉ biết là..."
"Là?"
"Ma Đế khi đó đã giết chết Hoà Bình Đế Quân." Giang Hạo nhắm tịt mắt lại nói, như sợ đối phương sẽ nổi giận.
Kiến Nguyệt đã nghe Bạch Tinh tự mình thừa nhận, nên cũng không quá bất ngờ, nàng cắn môi, hỏi tiếp, "Đó là lý do vì sao Đế Quân đời thứ chín muốn truy sát nàng ấy?"
Giang Hạo lắc đầu, ánh mắt bàng hoàng, "Vi thần quả thực không biết rõ chuyện này, nhưng Đế Quân khi đó đích thực căm hận Ma Đế đến vừa mới lên ngôi đã cho người đi truy tìm."
Kiến Nguyệt nhíu mày, đúng là phải căm hận đến mức độ nào đó thì mới đặt là Sát Ma Đế Quân. Nàng đến nay vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, "Nhưng quan hệ giữa nàng ấy và Thánh Thượng rất tốt."
Giang Hạo kinh ngạc, "Bệ hạ từng diện kiến Người?"
Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, khiến cho Giang Hạo choáng váng, nàng suy nghĩ một hồi lâu mới hỏi tiếp, "Trẫm hỏi ngươi, ngoài Thánh Thượng và Ma Đế, còn ai có thể tự do khống chế được các ngươi?"
Giang Hạo nhíu mày, "Vi thần không hiểu rõ câu hỏi này, nhưng ngoài hai Người là có quyền năng tối cao nhất, vi thần chưa từng thấy ai khác."
"Vậy nếu một ngày, các vị thần đều biến mất, khi đó chỉ còn lại phàm nhân, và không ai biết đến sự tồn tại của các ngươi, thì là cớ vì sao?" Kiến Nguyệt gấp gáp nói.
Giang Hạo ngơ ngác, hắn hoàn toàn không hiểu câu hỏi này, "Vi thần sức yếu, không thể nhìn trước được đại sự ở tương lai."
Câu trả lời này không nằm ngoài dự kiến của nàng, nhưng vẫn khiến nàng thất vọng Kiến Nguyệt ngả lưng về sau, mắt nhắm lại, "Được rồi, ngươi có thể lui."
"Vâng." Giang Hạo khom lưng, nói.
"Đợi đã."
Ngay lúc hắn định rời đi, lại khựng người lại, ngẩng đầu nhìn nàng. Kiến Nguyệt nhìn hắn nói, "Chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói lại với nàng."
"Vi thần đã nhớ." Giang Hạo cúi đầu, lùi về sau.
Kiến Nguyệt mệt mỏi thở dài, nàng đưa tay xoa trán, đầu đau như búa bổ.
Vì sao lại đưa nàng đến đây?
Để trở thành Yêu Đế? Để kìm kẹp nàng ấy? Hay là tất cả nguyên nhân trên.
Kiến Nguyệt hoàn toàn không hiểu, điều gì khiến Thánh Thượng đưa nàng bày ra nhiều trò để dẫn dắt nàng, vì sao lại phải trở về ngôi đền đó?
Vì sao các vị thần lại biến mất?
Kiến Nguyệt cắn môi, cố gắng để bản thân không run rẩy. Nàng thực ra đã nghĩ tới một đáp án, lúc nàng thấy Thánh Thượng nhẹ nhàng xoá bỏ lực lượng thiên triều càng làm cho nàng trở nên khẳng định đáp án này, nhưng nàng không dám chấp nhận nó.
Rằng, Bạch Tinh là người khiến các vị thần biến mất khỏi thế gian, bao gồm cả ma thần tộc.
Nàng căng thẳng đến cắn ngón tay, nó chảy máu cũng không biết, nghĩ tới Bạch Tinh vô tình tiết lộ bản thân có kẻ thù ở ngoài kia.
Nàng ấy có khống chế hành tinh này, nhưng không phải cả vũ trụ này.
"Đừng cắn, chảy máu rồi."
Một giọng nói ôn nhu cắt ngang suy nghĩ nàng, Kiến Nguyệt giật mình bừng tỉnh, thấy Bạch Tinh từ khi nào đã ngồi bên cạnh nàng, còn nhẹ nhàng mút máu của nàng, đầu lưỡi trơn ướt lướt nhẹ qua khiến nàng ngứa ngáy vô cùng.
"Sao người lại ở đây?" Kiến Nguyệt kinh ngạc.
"Trời đã muộn rồi, em vẫn chưa trở về làm ta lo lắng." Bạch Tinh xoa nhẹ đầu nàng, ánh mắt chứa đầy tình cảm làm tâm nàng mềm nhũn. Kiến Nguyệt không chắc Bạch Tinh liệu có nghe thấy những gì nàng và Giang Hạo vừa nói hay không.
Bạch Tinh dựa vào trán nàng, dịu dàng nói, "Ta bế em về nhé?"
Kiến Nguyệt ngơ ngác, nàng cảm giác Bạch Tinh so với thường ngày còn dịu dàng hơn, gật nhẹ đầu, đối phương ngay lập tức đã ôm lấy eo nàng bế lên.
Kiến Nguyệt ngẩn ngơ nhìn sườn mặt của nàng, bắt đầu suy nghĩ đi đâu đó, bất giác ôm chặt cổ nàng hơn, tựa đầu vào bờ vai nhô xương kia.
Bạch Tinh bế nàng vào trong phòng, cẩn thận đặt nàng xuống, xoa gương mặt đang mơ màng kia, mỉm cười, "Đợi ở đây, ta gọi người lấy nước rửa mặt cho em."
Kiến Nguyệt dõi theo bóng lưng nàng đang căn dặn A Thuý, Bạch Tinh vẫn luôn chu đáo săn sóc nàng, ngay cả khi hai nàng cãi nhau.
"Đừng trở nên vô lý như thế." Giọng nói mà nàng đem khắc sâu vào trong lòng lại vang lên, kí ức buổi sáng nay bỗng hiện trở về.
"Ý người là sao?" Kiến Nguyệt nổi giận nhìn nàng, lông mày đều cau chặt lại.
Bạch Tinh im lặng nhìn nàng, thở dài một tiếng, "Em tốt hơn là nên suy nghĩ lại đi. Em còn nhỏ, có nhiều chuyện chưa hiểu thấu cũng phải."
Kiến Nguyệt nổi cáu, lập tức đi thẳng ra ngoài, để đối phương ngơ ngác ở lại.
Nhưng mỗi lần như thế, nàng ấy luôn là người chủ động làm hoà trước. Kiến Nguyệt sau khi cãi vã với nàng xong sẽ hờn giận nằm quay lưng lại với nàng, cuối cùng vẫn là Bạch Tinh chủ động làm lành trước, kéo Kiến Nguyệt vào trong lòng ru ngủ.
"Nguyệt nhi."
Kiến Nguyệt giật mình, rời khỏi những kí ức vụn vặt kia, quay sang nhìn Bạch Tinh đang ngồi ở mép giường.
"Thái nhi."
"Hửm?" Bạch Tinh đáp lại, nào ngờ bị nàng ôm chặt lấy cổ, vai có chút run rẩy, "Em sao thế?"
"Em xin lỗi." Kiến Nguyệt vùi mặt vào cổ nàng, lẩm bẩm, "Về sáng nay."
Bạch Tinh ngạc nhiên, cuối cùng vẫn thở dài, vỗ nhẹ lưng nàng cười nhạt, "Không sao, ta sớm đã không để bụng rồi."
"Là em sai, lại có thái độ không đúng."
"Ừm." Bạch Tinh hôn má nàng, "Đừng nghĩ nhiều, nên nghỉ ngơi sớm đi."
Kiến Nguyệt gối lên vai nàng, đưa tay luồn qua áo ngủ vuốt ve ngực nàng, tận hưởng mùi hương độc hữu đang chiếm mất không khí xung quanh.
Bạch Tinh ngắm nhìn con người đang xoa ngực mình kia, đối phương quả thực rất thích phần này của nàng, nó không giống với người thường mềm mại, nhưng Kiến Nguyệt vẫn thích nơi này nhất. Tầm mắt nàng bất giác nhìn đến khe hở giữa vạt áo đối phương, có hạt đậu màu hồng đang dựng lên.
Bất ngờ đối phương kéo vạt áo ra, để bộ ngực căng tròn bại lộ hoàn toàn, Bạch Tinh chột dạ liếc Kiến Nguyệt, thấy nàng đang khiêu khích nhìn mình, còn ghé sát vào bên tai thì thầm:
"Nếu đã muốn nhìn thì cứ tự nhiên cởi ra mà nhìn."
Bạch Tinh ngạc nhiên tới há miệng, cúi thấp đầu xuống, thấy Kiến Nguyệt đang cười, tiếng cười hệt như đã bỏ mê dược, làm nàng không thể dứt ra.
Ngón tay thon dài lướt qua đầu v*, khiến Kiến Nguyệt giật nảy mình, chưa mất bao lâu, hai hạt đậu đã sưng cứng. Bạch Tinh chống nửa người dậy, cắn nhẹ vành tai nàng, nói, "Chuyện hôm nay, nhất định phải phạt."
Kiến Nguyệt run rẩy, cảm giác mong đợi mơ hồ xuất hiện, giọng khàn đi dần, "Phạt thế nào?"
"Bằng cách đi ngủ." Bạch Tinh nắm xuống, nói.
Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng, lát sau nổi giận, "Thái nhi!"
"Đêm rồi, đừng lớn tiếng thế."
"Người mau quay lại đây."
Căn phòng tắt đèn tối om, vang lên những tiếng cười đùa, nhưng rất nhanh đã rơi vào im lặng, một lúc sau lại có tiếng thở gấp, và tiếng ai đó nghịch nước.
Sáng hôm sau, Bánh Bao vội vã xông thẳng vào cung, cả hoàng cung đều biết nó là linh thú của Yêu Đế, nên không ai dám ngăn cản. Bánh Bao chạy vào trong điện, thấy cửa đang mở, cũng không nghĩ gì nhiều, vì thế chạy đến, kết quả là...
Kiến Nguyệt đang khoả thân dựa vào người Bạch Tinh để xử lý chính vụ. Người bị nhìn rõ ràng là Kiến Nguyệt, nhưng làn da mềm mại của nàng thì vẫn trắng như tuyết, còn Bánh Bao thì xấu hổ tới sắp thành quả cà chua chín.
Bạch Tinh biết nó đến, lập tức ôm chặt lấy nàng, lấy mình che những phần nhạy cảm đi, Kiến Nguyệt được nàng ôm, liền lười biếng dựa người lại.
"Kiến Nguyệt."
Kiến Nguyệt quay đầu sang, thấy Bánh Bao đứng ở trước cửa, trông vô cùng gấp gáp, nàng liền đoán ra có chuyện không ổn, "Bánh Bao, có chuyện gì thế?"
"Khánh Vy bị trúng tên độc rồi."
Kiến Nguyệt chấn động, đến quyển sớ trong tay cũng rơi xuống, đang định đứng lên thì bị Bạch Tinh giữ lại, quay sang nói với Bánh Bao, "Ngươi cứ trở về đi, chúng ta sẽ có cách."
Bánh Bao nghe nàng đã nói thế, lập tức an tâm mà rời đi.
"Em muốn ăn đòn sao? Bảo em mặc áo vào thì không chịu." Bạch Tinh oán trách nhìn nàng, tay vuốt ve khắp nơi, "Những nơi này là của ta, cũng chỉ có mình ta mới được thấy."
"Đợi đã..." Kiến Nguyệt bị nàng liếm cổ, cả người liền nóng ran lên.
Bạch Tinh nghe thế mới dừng động tác lại, hôn lên cổ nàng, thấy dấu vết mình để lại mới hài lòng, nói, "Được rồi, mệnh nàng ấy chưa hết đâu."
Kiến Nguyệt còn chưa kịp nói thêm, Bạch Tinh đã lấy chăn đắp lên người nàng, sau đó một con đại bàng xông thẳng vào điện, khiến nàng giật mình. Bạch Tinh đưa cho nó một bình sứ, "Ngươi đem thứ này đưa cho các nàng ấy, nói đây là thuốc giải độc."
Đại bàng quắp lấy bình sứ, lập tức bay đi.
"Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Sao người biết nàng ấy trúng độc gì mà chữa?" Kiến Nguyệt thắc mắc.
Bạch Tinh cười nhạt, "Nguyệt nhi có người báo tin thì ta cũng có. Độc nàng không khó giải, quân y ở đó vẫn sẽ chữa được, tuy sẽ mất thời gian hơn thuốc của ta."
Kiến Nguyệt cau mày, "Nếu không phải bởi vì lúc này Thái nhi muốn giở trò đồi bại với em, thì quả thực sẽ mặc kệ nàng ấy?"
Bạch Tinh hôn lên má nàng, "Bất cứ lúc nào ta cũng muốn giở trò đồi bại với em hết."
"Đáng ghét, mau đi ra." Kiến Nguyệt đẩy nàng ra, nếu nàng còn để người này dẫn dắt, e là chuyện của hôm nay sẽ không làm hết mất.
Bạch Tinh chống người nhìn bờ lưng trắng nõn của nàng, mái tóc suôn mượt như suối, đen như gỗ mun, sườn mặt nghiêm túc khi xem tấu. Tầm mắt nàng lướt dọc chiếc bánh bao trắng mềm, có màu hồng phấn ở đỉnh, nàng lại nhìn chiếc eo có một ít mỡ chồng lên nhau, mắt hài lòng tít cả lại, cuối cùng mới nhìn đến khu rừng sum suê kia.
"Không uổng công ta nuôi."
...
Khánh Vy chậm rãi mở mắt, thấy người trĩu nặng như đá đè, muốn ngồi dậy lại động tới phần bụng bị thương kia, nặng nề hít sâu một hơi.
"Ngươi muốn làm gì?"
Nàng cúi đầu xuống, thấy Bánh Bao đang ngồi ở góc giường, trên đầu là Bún Đậu đang tròn mắt nhìn về phía nàng. Khánh Vy quay đầu nhìn khắp lều, lại quay về phía nó, "Bánh Bao, Húc Húc đâu?"
"Nàng ấy vừa mới rời đi làm chút việc thôi, bảo ta ở đây trông ngươi."
Nàng ho khan liên tục, mệt mỏi nằm xuống, nhớ lại chuyện đêm hôm qua.
Nàng vốn dĩ đang đuổi đánh Đặng Lâm, nào ngờ đụng phải quân cứu viện của chúng, hai bên tranh đấu một hồi, quân cứu viện cũng phải bỏ chạy. Khánh Vy lúc đó đã phạm phải sai lầm chí mạng, đó là tham đuổi đánh Đặng Lâm đến cùng, đuổi đến tận thành Đông Dương.
Nào ngờ đây lại là bẫy dụ địch của Triệu Long, hắn ở trên thành thấy nàng đến, liền cho quân bắn cung như mưa, nàng bất cẩn trúng phải tên độc, may nhờ Cố Nghiên Hi đã phá vòng vây địch đuổi kịp, sau đó cũng liều chết để cứu nàng về.
"Nghiên Hi không sao chứ?"
"Nàng ấy bị thương nặng, nhưng tỉnh lại sớm hơn ngươi, hiện đang nằm tĩnh dưỡng."
Khánh Vy xoa đầu, trận chiến này e là so với năm đó khó hơn, ta tính kế ngươi ngươi lại tính mưu ta, hai bên đều tổn thất trầm trọng. Nàng khẽ thở dài, "Phải nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này thôi, nếu không hai bên ai cũng khổ."
"Lúc này ngươi còn có tâm trạng nghĩ cho cả đám Đông Hải à?"
"Họ cũng là người mà."
Khương Húc Nguyệt đang định quay trở lại, nào ngờ trời nổi gió lớn, nàng quay đầu lại thì thấy một con đại bàng khổng lồ đến che cả trời, quân ai nấy đều hoảng loạn. Bỗng đại bàng hoá thành người, trên lưng vẫn còn đôi cánh lớn, lông vũ bay khắp nơi, hắn ngó nghiêng xung quanh, liếc những người đang chĩa giáo vào mình, lại nhìn đến Khương Húc Nguyệt, nói, "Ngươi."
"Ta?"
"Đại nhân có gửi thuốc trị độc đến, cầm lấy." Hắn đưa bình sứ ra trước mặt nàng.
Khương Húc Nguyệt khó hiểu, nhưng rất nhanh đã hiểu là ai, vì thế đến nhận thuốc. Đại bàng thấy thuốc cũng đã đưa liền hoá thành dạng chim, vỗ cánh bay đi mất.
Quân Ưng tộc ngước nhìn theo hắn mà bàng hoàng, bọn họ chưa từng thấy con đại bàng nào lớn đến thế, so với bọn họ còn đáng gờm hơn.
Khương Húc Nguyệt nhìn bình sứ, nhớ đến lời căn dặn của quân y là không được để nhọt độc vỡ ra, nếu không sẽ rất nguy kịch. Nàng đi vào bên trong, thấy Khánh Vy đã tỉnh lại.
"Húc Húc." Khánh Vy thấy nàng, muốn ngồi dậy, lại bị Khương Húc Nguyệt đẩy lại, "Nằm yên."
Nàng đành nằm xuống, thấy trên tay đối phương có cầm một bình sứ nhỏ, nắp vừa mở ra, mùi thơm ngát cả phòng, khiến người mê ly. Khánh Vy lâu nay kị mùi quá thơm, vì đa phần là thuốc mê thuốc độc, thấp thỏm nói, "Húc Húc, đây là gì thế?"
"Nghe nói là thuốc của Ma Đế gửi đến." Khương Húc Nguyệt lấy ra vài viên đan, bón cho nàng một viên, "Thuốc của Ma Đế luyện ra đều rất tốt, có lẽ sẽ khiến nhọt biến mất."
Khánh Vy vẫn hơi do dự, Khương Húc Nguyệt thấy thế, cũng không nói gì nữa, bỏ viên thuốc vào trong miệng mình, lại nâng cằm nàng lên.
Bánh Bao xấu hổ quay mặt đi, sáng nay thì thấy người loã thể, bây giờ thì thấy chăm sóc người bệnh kiểu đặc biệt, nó cảm thấy làm chó cũng khổ.
Khánh Vy kinh ngạc nhìn nàng, hoàn toàn không bắt kịp một Húc Húc mới mẻ này. Trước đây Khương Húc Nguyệt lạnh lùng, không thích tiếp xúc thân mật quá nhiều, toàn là nàng chủ động lấy lòng, từ khi nàng ấy lên mười sáu liền trở nên cởi mở hơn một chút, về sau càng ngày càng lớn mật, thậm chí còn hay quyến rũ nàng làm chuyện xấu hổ.
Nàng thấy trong miệng mình có vị ngọt, nhưng không biết là do thuốc hay do đầu lưỡi đang liếm môi mình kia. Khương Húc Nguyệt dời môi, cẩn thận vuốt ve mặt nàng, "Thấy thế nào?"
Nàng lúc này mới nhớ ra, vội vàng kéo áo mình lên, không những không đau nữa mà nhọt cũng không còn. Khánh Vy không thể không kinh ngạc, lại vui mừng cười với Khương Húc Nguyệt, "Hết thật rồi, Ma Đế không mở y tiệm thì thật phí."
Khương Húc Nguyệt cười nhạt, gõ nhẹ trán nàng, "Dù sao vẫn nên nghỉ ngơi."
Khánh Vy bắt lấy tay nàng, cười nói, "Đừng để chuyện này cho người khác biết."
Khương Húc Nguyệt nhìn nàng hồi lâu, cũng phì cười, "Yên tâm, ta sẽ trả thù cho ngươi."
Triệu Long tận mắt nhìn Khánh Vy trúng độc tới phun máu đen, sau đó hôn mê, hắn vốn muốn bắt đối phương về. Lúc đó hắn mừng quýnh cả lên, định bắt người về làm con tin, ai dè bị hoả tiễn của Cố Nghiên Hi bắn trúng bả vai, hắn biết nữ nhân kia dữ như quỷ cái nên không làm liều nữa, dù sao mục đích đã thành.
"Tướng quân, nội tình báo tin Đô đốc bên kia bị thương nặng lắm, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, Phượng Uy đang cho quân tạm thời rút lui."
"Có thật không?"
Triệu Long không chủ quan, vẫn cho người đi thăm dò, phát hiện đến cả quân ở làng Minh Châu và Đông Quận cũng đang rút về, lần này thì hắn thực tin, bật cười ha hả, "Viết thư báo cho Đô đốc, miêu tả thật kĩ chúng dính kế ta thế nào, mau."
"Dạ."
Quan Thuỷ rất nhanh đã nhận được thư của Triệu Long, thư miêu tả rất rõ hắn cố tình để quân Đại Yêu lấy thành Đông Quận nên mới để hai kiêu tướng trông coi, tuy không ngờ đến chuyện ở làng Minh Châu, nhưng dù sao đã khiến quân Đại Yêu mắc bẫy, cố tình để chúng được trận thắng nên nổi lòng tham đánh, lại muốn thủ thành Đông Quận, sau khi biết dính bẫy thì cả tướng lẫn tôi tớ sẽ nản chí, cả đại quân bị ảnh hưởng theo. Quan Thuỷ gật gù tán thưởng, nhưng vẫn chưa buông hết cảnh giác, trong lòng cứ thấy lo lo làm sao.
Tối hôm đó, quân Đại Yêu khóc lóc ầm ĩ, còn treo khăn tang, rải giấy, đến cả Cố Nghiên Hi và Yến Thế Huân cũng tưởng thật, đau lòng bật khóc, ở bên ngoài quỳ lạy, lại an ủi Khương Húc Nguyệt, xin vào trong để gặp nàng lần cuối.
Kết quả hai nàng đi vào lều còn la khóc to hơn. Khương Húc Nguyệt cúi thấp đầu, bờ vai run rẩy.
Khắp nơi đều lan tin Lê Đô đốc qua đời, đặc biệt tin còn đến từ Triệu Long, hắn ngửa đầu cười lớn, vui vẻ không thôi, "Thấy chưa, chỉ là vài con cáo hôi mà thôi, chẳng qua có thêm mấy cái đuôi. Ta dậm chân một cái là chúng sợ hãi chạy toán loạn ngay."
"Triệu tướng quân quả là bậc anh tài nước ta." Đám binh sĩ được dịp nịnh nọt liền nịnh nọt hắn như chim yến oanh hót bên tai.
Mấy ngày sau hai bên quân Cửu Vĩ và Đông Hải giao tranh, quân Cửu Vĩ không chỉ không thể đặt thêm một bước qua bờ sông bên kia mà ngược lại còn bị đánh đến tháo chạy. Quân Đông Hải muốn nhân cơ hội đuổi đánh nhưng Triệu Long lại ngăn lại, hắn sớm nhìn ra Khương Húc Nguyệt đang ở bờ bên rình đợi sẵn, muốn dụ bọn hắn vào bẫy.
"Triệu Long rốt cuộc là kẻ nào mà năm lần bảy lượt phá kế của chúng ta, lại còn khiến chúng ta phải rút cọc trại lui về sau?" Một hôm, Khương Húc Nguyệt và các nàng cho gọi tù binh Đông Hải tới.
"Triệu tướng quân lâu nay có tiếng trong hải quân, nhà ba đời đều nhậm chức tướng canh giữ cửa biển phía Tây. Triệu tướng quân thời niên thiếu còn theo phụ thân đi đánh đuổi giặc Nam Đường, khiến vua Đường phải nản lệnh cho quân rút về, từ đó bỏ ý định xâm chiếm Đông Hải."
"Hắn có nhược điểm gì không?"
Đối phương hơi do dự, Khương Húc Nguyệt nói tiếp, "Ngươi không nói ta cắt lưỡi ngươi."
"Triệu tướng quân đang trong thời kỳ tuổi trẻ sung sức, giống như ngựa khoẻ thích chạy đông chạy tây tìm kiếm bạn đời vậy, nếu như không có tam thê tứ thiếp, e là chẳng ai hầu hạ được tướng quân."
"Nói trắng ra là háo sắc." Cố Nghiên Hi nói.
"Nhược điểm này lẽ ra ta phải ngờ tới mới phải, hễ là nam tử thì mười người có tám người háo sắc. Tự cổ chí kim, anh hùng không qua ải nữ nhân là chuyện hiển nhiên." Khương Húc Nguyệt chống cằm, "Với kẻ háo sắc, kế dễ nhất là mỹ nhân kế."
"Vậy làm thế nào? Tìm một cô nương mê hoặc hắn sao? Thân là nữ tử ta không tán thành việc này." Yến Thế Huân khoanh hai tay lại.
"Phải, để một cô nương đi làm nội gián thì quá nguy hiểm rồi, vừa phá hoại trinh bạch của cô nương đó lại đẩy nàng vào chỗ chết. Nếu như để Triệu Long biết thì chỉ có nước một đi không trở lại, mà vốn dĩ bước vào doanh trại chúng thì đã không rõ ngày trở ra rồi." Khương Húc Nguyệt gật gù, quay đầu nhìn về phía Cố Nghiên Hi, "Nhưng mỹ nhân kế là cách tốt nhất hiện tại mà ta có thể nghĩ ra."
"Ý ngươi là ta đi hả?"
"Ừm, ngươi trông khoẻ khoắn lại năng động, có lẽ sẽ vừa mắt đám thô tục kia hơn, với bọn chúng kiểu như ngươi sẽ thích hợp để sinh nở."
"Rõ ràng ngươi đang khen ta đẹp nhưng vì sao ta lại thấy ngươi đang xúc phạm ta nhỉ."
"Phải đó, ai thèm nghe trông thích hợp để sinh con cho bọn chúng chứ." Yến Thế Huân bực bội.
"Ngươi có biết đàn ca hay múa gì không?"
"Nói đùa, thần nữ múa còn kém xa ta." Cô kiêu ngạo hất cằm.
"Đúng, đúng, Nghiên Hi múa rất đẹp. Ủa, Nghiên Hi biết múa từ khi nào?"
"Từ rất lâu rồi, ta thấy vũ đạo nếu như kết hợp với võ thuật thì sẽ giúp ta nhanh nhẹn hơn nên đã học."
Khương Húc Nguyệt tủm tỉm, "Ta không giỏi múa lắm, nhưng cầm nghệ của ta cũng được."
"Trông ngươi yểu điệu vậy mà không biết múa à?"
"Ta gầy là bởi hối nhỏ thiếu ăn, ta cũng không có hứng thú múa may cho người khác xem."
"Cho Vy Vy thì sao?"
"Khi nào nàng yêu cầu thì lại nói tiếp."
"Ta không đồng ý để Nghiên Hi đi!" Yến Thế Huân phản đối.
"Ai bảo chỉ riêng Nghiên Hi đi, tất cả cùng đi."
"Hả!?" Toàn bộ tướng sĩ bên trong đều há hốc mồm miệng, không ngừng khuyên can các nàng nhưng vô ích. Nếu biết đây là cách để chiến thắng, các nàng chắc chắn sẽ làm.
Vào lúc Triệu Long nghe tin quân Cửu Vĩ rút quân để tìm chiến địa thích hợp hơn, hắn liền nhân đêm nay mở tiệc khao thưởng các thuộc hạ và binh sĩ của mình, cũng coi như tự cho mình một đêm nghỉ ngơi.
"Các huynh đệ của ta, đêm nay cứ uống đến say xỉn, ăn đến no nê đi. Tới ngày sau chúng ta lại lên ngựa đuổi theo chúng, quyết tâm cướp trại rồi lấy đầu trọng tướng và Phượng Uy để dâng lên cho bệ hạ xem. Nào, cạn ly!"
Quân sĩ ở bên ngoài vui sướng nâng cốc rượu của mình lên, quân kỷ của Đông Hải rất nghiêm, vào thời chiến không được phép động vào rượu. Nay quân đã thèm từ lâu, vừa ngửi thấy mùi thơm nồng của rượu trắng liền hoa hết cả mắt, uống thùng uống vại như nước suối. Triệu Long nhìn quân binh vui vẻ ăn tiệc thì hài lòng vô cùng, hắn ra lệnh thuộc hạ dẫn quân kỹ ra cho quân mua vui, sau đó vào trong trại của mình.
Nhóm quân kỹ này không chỉ là nữ tù binh, mà còn là goá phụ của các lính Đông Hải đã tử trận, hoặc nam tử Cửu Vĩ bị bắt trông có nét đẹp như nữ tử thì đều được chúng giữ lại để hưởng dụng. Cố Nghiên Hi, Yến Thế Huân và Khương Húc Nguyệt sớm đã trà trộn vào hàng nữ tử ăn mặc hở hang này.
"Oa, mỹ nữ! Lần đầu tiên ta thấy nhiều mỹ nữ như vậy, ha ha, chết cũng không tiếc."
"Các nàng mau lại đây để ta thưởng thức nào."
"Cứ nghĩ đi tòng quân thì không được cùng nương tử hoan ái, ai ngờ ở đây còn nhiều mỹ nhân hơn."
Thấy một đám nam nhân nồng nặc mùi rượu và mồ hôi, nhiều cô nương trẻ tuổi sợ hãi oà khóc, người thì trợn mắt cảnh cáo, lại có người mang nét phong tình vạn chủng chủ động quyến rũ chúng. Cố Nghiên Hi nhìn các cô nương gầy gò bị chúng túm tóc, thô bạo lôi kéo ra nơi khuất hơn để hành sự thì tức vô cùng, hơn nữa họ còn cầu cứu với cô.
"Bình tĩnh, chúng ta không thể làm ẩu." Khương Húc Nguyệt vỗ nhẹ bàn tay đang nắm chặt kia.
"Ấy, vì sao vẫn còn ba cô nương không ai để ý? Đi với bổn thiếu gia, bổn thiếu gia chiều cả ba cô." Một gã đi tới, chuẩn bị nắm đại một người thì có cảm giác ớn lạnh, gã rụt tay lại.
"Đại nhân muốn dẫn chúng ta đi đâu?" Khương Húc Nguyệt chủ động lên tiếng, giọng nói mềm mại như lụa khiến gã đang say rượu cũng muốn say tiếp. Nếu như nàng không phải người lên tiếng trước thì hai con người kia chắc chắn sẽ đánh gã nhừ tử.
"Hừm, nơi nào cũng bị chúng chiếm mất rồi, hay là các ngươi ở đây cởi áo luôn đi."
"Chúng ta dù gì cũng là cô nương chưa xuất giá, nào sẽ làm chuyện mất mặt như vậy? Đại nhân là quân tử thì nên có lòng thương hoa tiếc ngọc chút."
"Được, được, vậy cùng ta đi vào trong rừng."
Cố Nghiên Hi và Yến Thế Huân trao đổi ánh mắt với nhau, khoé môi nhếch lên nhẹ, không ngờ lại có người chủ động giao mạng cho các nàng.
"Đợi đã, mấy cô nương kia là ai mà lại ngồi một mình? Hay đại nhân cũng dẫn các nàng đi cho đỡ cô đơn." Khương Húc Nguyệt chỉ vào mấy cô nương đang ngồi bên lửa trại, sắc mặt họ âm u.
"Ấy, những người đó chúng ta không được động."
"Vì sao?"
"Ngươi nhìn nữ tử thanh y kia chứ, nàng ta là tiểu thiếp của kỵ binh chỉ huy, cầm kỳ thi hoạ đầy đủ cả, bên cạnh là các thê thiếp của những lính lập công đã tử trận. Vì để ghi công và ban thưởng cho những người đã chết, chỉ có các tướng và phó tướng mới được động vào các nàng thôi."
"Động vào thê thiếp của người khác thì đều là hạng tiểu nhân, sao mà ra vẻ vậy?" Cố Nghiên Hi nói xong thì bị nhéo một cái vào eo.
"Hừ, quân tử hay tiểu nhân không để hạng đàn bà thấp kém quyết, đứng dậy, theo ta đi vào rừng."
Đó là lần cuối gã còn được nói chuyện.
Khi ba người các nàng trở về thì quân binh đã nằm ngổn ngang đánh một giấc no nê. Cố Nghiên Hi nhắm chặt mắt, cô không dám nhìn vào những cô nương cả người đầy vết bầm dập đang nằm hôn mê dưới đất, còn có vài người gào khóc đòi chết.
"Đây mà là quân đội sao? Chẳng ra thể thống gì."
Khương Húc Nguyệt thở dài, "Quân kỷ của Đông Hải cũng nghiêm, nhưng do bọn chúng lập được công lớn, Âu Thần Duật chắc chắn sẽ làm ngơ như không biết tới đêm nay. Nghĩ lại cũng thấy may, kể từ bệ hạ làm chỉ huy quân khởi nghĩa ở Đại Nam đã cấm lập quân kỹ, nề nếp này đến nay bệ hạ vẫn còn giữ, nên quân ta mới không lỏng lẻo thế này."
"Ta nhất định sẽ quét sạch lũ giặc này, xem như giúp họ trả thù."
"Muốn vậy thì ngươi im lặng đi."
Nhân trời tối, các nàng lẻn vào trại của những cô nương ban nãy ngồi ở lửa trại, ban đầu họ thấy các nàng thì suýt hét lên.
"Đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi các ngươi có muốn thoát khỏi đây không?"
"Thoát khỏi đây?"
"Thoát khỏi đây rồi, các ngươi vẫn còn giữ được trong sáng của mình, các ngươi không thấy hổ thẹn và nhục nhã với phu quân đã hy sinh sao? Chúng không hề tôn trọng phu quân các ngươi, ngược lại còn nhân cơ hội người không còn làm việc đê tiện."
"Chúng ta đương nhiên muốn, nhưng làm thế nào để thoát? Vả lại..."
"Điều đó không cần lo, ta đã bố trí người đưa các ngươi rời khỏi đây, còn chúng ta sẽ giả làm các ngươi. Ai muốn đi thì mau chóng thay y phục, thời gian cấp bách, nhanh lên."
"Các ngươi là ai? Vì sao ta phải tin các ngươi?"
"Chúng ta là nữ tử, giống như ngươi, vậy nên chúng ta sẽ không trơ mắt để các cô nương cũng là tỷ muội chịu nhục, các ngươi biết thế là được."
Phía này, Triệu Long vẫn còn đang cùng các tướng sĩ rượu thịt vui vẻ.
"Đêm nay có rượu lại có trăng, giá như mà có mỹ nhân ở bên gối bầu bạn thì tốt biết bao." Lúc ngà ngà say, hắn bắt đầu tơ tưởng tới sắc dục.
Nghe thấy hắn nói, các chỉ huy muốn lấy lòng hắn liền vội vàng tranh lời, "Tướng quân, chúng ta mấy ngày trước có bắt được vài nữ binh của Cửu Vĩ, trong số đó có một vài người quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn đẹp hơn cả đại mỹ nhân nước ta, lại đa tài, biết đàn biết múa, còn biết lấy lòng người. Chi bằng đêm nay hạ quan gọi các nàng đến chung vui với tướng quân?"
"Được, được. Để ta xem rốt cuộc đẹp tới đâu mà ngươi phải khen nức nở đến thế, nhưng nếu không đẹp thì ta sẽ lấy một ngón tay ngươi đấy."
"Tướng quân xin cứ yên tâm." Gã hớn hở hét lớn ra bên ngoài, "Cho người vào đây."
Lều trại được vén lên, có một vài cô nương theo hàng lối đi vào, người nào cũng đeo diện sa, thế nhưng lại khiến Triệu Long mê mẩn, nhất là cô nương mặc y phục màu đỏ như lửa. Hắn bật cười, gật gù hài lòng, "Ngươi vì sao lại đeo diện sa?"
"Tiểu nữ có một vết xước nhỏ, sợ làm bẩn mắt đại nhân nên phải đeo diện sa."
"Mau cởi ra cho ta xem."
Cô nhẹ nhàng tháo diện sa ra, hàng mi cong đen khẽ chớp vài lần ra vẻ e thẹn, trên mặt Cố Nghiên Hi đúng là có một vết xước nhỏ.
"Vì sao lại bị xước?"
Cô che miệng, tỏ vẻ tủi thân, "Nơi đây đều là nam tử hán tay chân thô ráp, bọn họ bất cẩn làm tiểu nữ bị thương, để đại nhân phiền lòng rồi."
Triệu Long nhoẻn cười, "Nếu đêm nay ngươi cho ta và các tướng sĩ biết thế nào là tiên nữ dưới mưa hoa, ta sẽ thay ngươi trừng trị tên tục tử đó, thế nào?"
"Được hầu hạ đại nhân là vinh dự của tiểu nữ." Cô nhún người.
"Bắt đầu đi."
Tiếng đàn vừa cất lên, cánh tay thon dài của Cố Nghiên Hi lộ ra sau lớp lụa mỏng, cây quạt xoè đưa lên che nửa mặt như thiếu nữ gặp tình lang sinh thẹn thùng. Trang sức trên người cô lấp lánh như ánh sao, loá cả cặp mắt của Triệu Long, làn da trắng mịn như cái bánh trôi, đôi mắt diễm lệ như suối trong, hàng mi khẽ rung như chim đậu lên cành. Cố Nghiên Hi giơ tay, lụa áo rơi xuống như cánh hồng hạc bay, tóc đen bên vai mượt mà tựa thác đổ, Yến Thế Huân ngắm đến ngẩn ngơ, bị Khương Húc Nguyệt huých nhẹ mới vội vàng thổi sáo tiếp.
Điệu múa của Cố Nghiên Hi như ánh mặt trời thành hình, dứt khoát lại không thiếu phần mềm mỏng, trong vẻ rực rỡ có sự trang nhã, khiến cả lều trại ai nấy cũng nhìn không rời mắt. Ánh lửa bên ngoài xuyên qua tấm vải, rọi trên gương mặt thanh tú, vẽ lại đường nét ngũ quan của giai nhân, thỉnh thoảng có bụi lửa phất phơ. Mọi người cứ ngắm mãi, họ cảm giác mình đang chứng kiến điệu múa của thần lửa.
Triệu Long không nhịn được nữa, hắn đứng dậy kéo cô vào trong lòng mình, cười ngả ngớn, "Mỹ nhân có điều gì mong muốn không?"
Cô dựa vào lồng ngực hắn, uỷ mị yếu đuối.
"Thiếp..."
"Hửm?"
"Khốn nạn, bỏ cái tay bẩn ra khỏi người nàng ra." Yến Thế Huân thấy cảnh này thì thấp thỏm như mông bị bỏng, tay siết thành quyền, thổi sáo không ra tiếng nữa, may không ai để ý.
"Bình tĩnh, giấu ánh mắt của ngươi đi, chúng sẽ phát hiện ra mất."
"Thiếp có điều muốn nói với chàng."
Triệu Long nghe thế thì càng phấn khích hơn, hắn ghé đầu vào sát môi cô, "Nàng nói đi."
"Kiếp này không kịp, vậy nên kiếp sau tướng quân nhớ rõ, tướng quân càng say mê cái gì, sớm muộn sẽ bị cái đó giết chết."
Triệu Long không hiểu lời cô, tự dưng hắn thấy nóng, là do nữ tử này quá đẹp khiến hắn có cảm giác cả người nóng rực như đang bị thiêu cháy sao?
"Không đúng." Một tên tiểu tướng sực tỉnh, hơi nóng hầm hập phả vào người khiến hắn cảm thấy bỏng rát. Nhưng hắn chuẩn bị hét lên thì một sợi chỉ đỏ đã lướt qua cổ, cứa đứt động mạch của hắn.
"Có thích khách!" Đến khi Triệu Long bị bỏng mới nhận ra hắn đang bị lửa thiêu, lửa cháy khiến da hắn bốc mùi khét. Triệu Long đau đớn ré lên, may nhờ hắn có linh lực nên chưa bị chết cháy, nhanh chóng dùng băng dập lửa, có điều tóc và lông mày của hắn đã bị đốt sạch. Hắn đẩy Cố Nghiên Hi sang một bên, Yến Thế Huân lập tức chạy tới đỡ eo cô.
Cố Nghiên Hi không diễn nữa, lật mặt nhanh như lật giấy, cô xé toạc chân váy dài, khung quạt mọc ra con dao nhỏ, mạnh mẽ cắt đứt động mạch cổ một tên lính định tấn công mình.
Các tướng sĩ phản ứng thì cũng quá muộn, lúc này Khương Húc Nguyệt và một vài nữ binh giả làm ca kỹ đã dùng ám khí giết chết họ. Chỉ duy Triệu Long làm liều, hắn dùng hết tốc lực để chạy khỏi trại đang bốc cháy, đánh động quân sĩ đang canh gác. Lửa lan rộng ra khắp quân doanh, khói đen che cả trời sao, phân nửa quân binh chìm đắm trong tửu sắc nay bị chính nó hại chết.
Tiếng trống báo động vang lên ầm ĩ giữa rừng, quân Đông Hải chưa kịp mặc giáp đã bị quân Cửu Vĩ đâm cho thủng tim. Một vài quân binh vẫn còn tỉnh táo liều chết để chặn Cố Nghiên Hi lại, mở đường cho Triệu Long cùng một vài tiểu tướng tháo chạy. Hắn quất mạnh ngựa, nương theo ánh trăng để nhìn đường, hắn chạy mãi, chạy cho tới khi tới ngựa mệt, đoàn người mò tới bờ sông, ban nãy uống quá nhiều rượu nên bây giờ ai cũng khát nước.
"Tướng quân uống chút nước để giải rượu." Một trong số tiểu tướng trung thành tên là Đặng Lâm nhanh lẹ tới sông múc ít nước rồi đưa cho Triệu Long uống. Nhưng nước còn chưa kịp đưa lên môi thì xung quanh có tiếng nổ súng và hò reo từ tứ phía, khiến Triệu Long sợ hãi tới đánh rơi bình nước.
"Là quân cứu viện sao?"
"Tướng quân, là quân Cửu Vĩ đang kéo tới đây! Lê, Lê Đô đốc đang dẫn đầu đoàn quân đó."
"Cái gì!? Chẳng phải nàng ta chết rồi hay sao?" Hắn trợn to mắt.
"Tướng quân, nhất định là lũ Cửu Vĩ bày trò lừa chúng ta. Trước mắt đừng để ý tới mấy chuyện đó, tướng quân mau chạy đi trước khi chúng tới đây." Đặng Lâm nói.
Triệu Long gật đầu, trèo lên lưng ngựa định bỏ trốn nào ngờ phía sau lại có đoàn quân của Khương Húc Nguyệt đã đuổi kịp. Tám phương đã bị vây quanh khiến hắn rơi vào thế lưỡng nan, Đặng Lâm cắn răng, "Tướng quân đi hướng này, hạ quan và các binh sĩ sẽ mở đường cho tướng quân."
"Đặng Lâm, đợi tới khi ta tới trại của Quan Đô đốc xin được cứu viện, lúc trở lại sẽ lập mộ tế ngươi đàng hoàng."
"Tướng quân, đây đâu phải là lúc nói mấy việc này. Xông lên, mở đường cho tướng quân!"
Quân Đông Hải cũng hò reo rồi như con thiêu thân lao về phía quân do Cố Nghiên Hi dẫn đầu, song bị cô thổi lửa thiêu sống, đành phải chạy qua phía Yến Thế Huân, nào ngờ lại là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Đặng Lâm dẫn đầu đánh một trận oanh liệt, nhưng cuối cùng vẫn bị Yến Thế Huân tóm được đầu hắn, nàng không chút do dự giết thẳng. Quân Đông Hải thấy đầu rắn mất, chúng hoảng loạn vội bỏ vũ khí tháo chạy, không ngờ trên đường lại dẫm phải bẫy, bị lưới móc treo lên cây, người thì bị dây thừng treo cổ, người thì bị ong đốt. Số ít còn lại bao gồm Triệu Long may mắn chạy thoát trở về thành Đông Dương, kết quả quân Đông Hải lại chĩa thương vào bọn hắn.
"Các ngươi làm gì thế hả?" Hắn quát.
"Lũ Cửu Vĩ, đừng hòng lừa chúng ta!"
"Các ngươi bị ngu sao? Là ta đây, Triệu Long."
"Triệu tướng quân?" Đám lính nhíu mày nhìn nhau, "Không giống, Triệu tướng quân đâu xấu như này, da cũng không đen tới mức này, ta đã sẽ xem hình vẽ của tướng quân rồi, tướng quân không bị hói, các ngươi tưởng ta sẽ tin sao?"
"Lũ ngu! Ngu xuẩn hết mức!" Hắn muốn tìm lệnh bài của mình, phát hiện ra trên đường tháo chạy đã bất cẩn làm rơi rồi.
"Ngươi quát ai đấy hả? Huynh đệ, xông lên, quyết tâm bảo vệ thành!"
Cả hai bên lao vào đánh nhau, Triệu Long vừa đánh vừa chửi rủa, lúc này hắn không còn phân địch ta nữa, miễn là còn giữ được cái mạng.
Bỗng hắn nhìn lên cổng thành, thấy Phượng Uy cùng Lê Đô đốc đang bình thản đứng xem kịch hay, kinh hãi ngã về sau, cho rằng mình nhìn nhầm.
"Vì sao các ngươi lần nào cũng thắng?" Hắn không cam chịu kết cục này, ấm ức nói.
"Thánh ở bên phe ta, có kẻ nào đánh lại?" Khánh Vy đứng ở trên đáp.
Triệu Long bất lực, biết mệnh mình không còn nữa, tự lấy kiếm chém cổ mình.
Thế là sông Đông Dương tắc nghẽn bấy lâu nay đã được thông, như nước lũ vỡ đê, quân Cửu Vĩ đi tới đâu là ào ào càn quét tới đấy.
Âu Thần Duật nghe tin chúng đã qua thành Đông Dương, thu được biết bao ngựa cùng thuyền chiến, còn mình thì cái gì cũng mất, tức giận quát, "Các ngươi định để chúng đi thẳng vào kinh thành mới hài lòng hay sao?"
Quan Thuỷ cúi thấp đầu, rõ ràng vừa mới nhận được thư báo thắng, vì sao mấy canh giờ sau lại nhận tin tang rồi, nói, "Thỉnh bệ hạ phê chuẩn, hạ thần sẽ đích thân lấy mạng bọn hồ ly."
"Không."
Quan Thuỷ ngạc nhiên ngẩng cao đầu, nào ngờ câu nói tiếp theo còn để hắn kinh ngạc hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]