Đùng.
Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa chiếu xuyên qua màn đêm vô tận và tinh tú vĩ đại. Có thứ gì đó, to lớn, quyền uy và đáng sợ đang bay đến một thiên hà lấp lánh đang xoay chuyển.
"Thái Bạch, ta cần ngươi giúp đỡ."
"Nhưng ta đã đáp ứng nàng."
Xung quanh rơi vào trầm mặc. Bỗng Bạch Tinh mở bừng mắt, ngơ ngác nhìn quyển sách trên tay nàng từ khi nào đã rơi xuống đất, mà người trong lòng vẫn đang say ngủ.
Nàng đã ngủ sao?
Bạch Tinh chống đầu ngồi dậy, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đầu nàng nhức như búa bổ, khiến nàng hít lạnh một tiếng, phải một hồi lâu mới hoàn hồn lại. Nàng chậm rãi quay sang nhìn người bên cạnh, tâm trạng lại thả lỏng, vai giãn ra, nhấc tay xoa nhẹ đầu Kiến Nguyệt.
Ta cần ngươi.
Bạch Tinh cau mày, lại nằm xuống bên cạnh nàng.
Sáng hôm sau, Kiến Nguyệt là bị tiếng chim hót líu lo bên ngoài làm cho tỉnh ngủ, ánh sáng chói loá qua khung cửa giấy làm nàng chớp chớp mắt, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người đối diện, nở ra nụ cười xán lạn nhất, "Sớm."
"Ừm, sớm." Bạch Tinh mỉm cười.
"Hôm nay chúng ta làm gì?" Kiến Nguyệt vòng tay ôm lấy cổ nàng, thơm nhẹ một cái, nhưng lại nhạy cảm nhận ra điều bất thường, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn nàng, "Người mệt sao?"
"Có chút, có lẽ do thời tiết." Bạch Tinh gật đầu, nàng biết bản thân dần không thể qua mắt người trước mặt này. Bên nhau lại chung chăn chung gối, các nàng bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-truyen-ky/2567386/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.