"Ưm."
Bạch Tinh đang đọc sách, đột nhiên thấy người trong lòng động đậy, liền đặt quyển sách sang một bên, vỗ nhẹ lưng nàng dỗ dành, "Trời còn chưa sáng, em tiếp tục ngủ đi."
Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt còn hơi sưng do ngủ, gương mặt ngái ngủ đến trông có chút ngốc, khiến Bạch Tinh phì cười.
Kiến Nguyệt không biết, nhưng Bạch Tinh phát hiện ra nàng không giống trước đây ngủ thẳng đến sáng nữa, mà sẽ thường xuyên tỉnh giữa đêm, sau đó như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, khiến nàng thấy đều đau lòng, mỗi lần như thế đều để nàng biết mình vẫn ở bên cạnh, rồi dỗ nàng an tâm ngủ tiếp.
Nhưng hôm nay Kiến Nguyệt không ngủ tiếp nữa, nàng bĩu môi, giọng nói còn ngái ngủ, "Em đói."
Bạch Tinh vạch vạt áo của mình ra rồi nhìn nàng, Kiến Nguyệt phì cười, "Không phải đói cái này, chưa đến lúc." Sau đó cầm tay nàng để lên cái bụng xẹp lép của mình.
"Đã canh ba, e là khó có thức ăn cho em ăn, tối qua bảo ăn nhiều chút lại than sợ béo." Bạch Tinh nhéo má nàng, trách yêu.
Kiến Nguyệt cười khúc khích, lại dịch sát vào người nàng, đến khi cảm nhận được hơi thở man mát của đối phương mới hí hửng nói, "Chúng ta đi đắp người tuyết đi."
"Em không ngủ sao? Nửa đêm lại đi đòi đắp người tuyết thì có bao nhiêu ngớ ngẩn."
Kiến Nguyệt bĩu môi, ngay sau đó quay lưng lại không thèm để ý đến nàng, hờn dỗi nói, "Thái nhi hết thương em rồi."
Bạch Tinh dở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-truyen-ky/2567380/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.