Mùa xuân trôi qua một cách lặng lẽ, Kiến Nguyệt mở to cửa sổ, để ánh nắng chói chang chiếu vào trong phòng, khiến nàng híp mắt lại, "Thái nhi, chúng ta đi dạo nhé?"
"Được."
Hai nàng tiếp tục lang thang bên đồng cỏ như thường ngày, để gió thoảng qua mặt mình, mang theo mùi hương của cỏ, Kiến Nguyệt dắt tay Bạch Tinh, ngẩng đầu nhìn trời xanh.
"Em làm gì thế?"
"Người mau đưa tay ra đây." Bạch Tinh không nghĩ ngợi, lập tức vươn tay ra trước mặt nàng, thấy đối phương làm gì đó, lấy cỏ buộc lên ngón áp út, tò mò hỏi, "Đây là nhẫn sao?"
Kiến Nguyệt gật đầu, hôn lên bàn tay thon dài của nàng, "Đợi một ngày nào đó, em sẽ tặng người những cái nhẫn đẹp nhất."
Bạch Tinh mỉm cười ấm áp, "Ngốc, đây là thứ đẹp nhất đối với ta rồi."
"Nhưng cỏ sẽ héo mất." Kiến Nguyệt lẩm bẩm.
"Em quên ta là ai rồi?" Bạch Tinh gõ nhẹ trán nàng, bỗng cái nhẫn bằng cỏ có luồng sáng màu xanh chạy quanh, "Từ nay nó sẽ không héo nữa, đây là nhẫn mà Nguyệt nhi tặng ta, ta sẽ không làm mất."
"Thái nhi..." Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn tay nàng, trong lòng nổi lên một cỗ xúc động, vội đưa tay lên mặt, "Người là đồ đáng ghét."
"Ừm, ta đáng ghét, vì thế em đừng khóc." Bạch Tinh vuốt ve đôi mắt đang đỏ bừng kia.
Kiến Nguyệt ôm chặt lấy nàng, "Không cho phép nói xấu Thái nhi, Thái nhi không đáng ghét."
Tiếng cười đùa cứ như thế vang vọng tới tận phương xa, hoà vào cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-truyen-ky/2567354/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.