Chương trước
Chương sau
"Lại đây."

Kiến Nguyệt bị ngữ khí lạnh lùng của nàng làm cho rùng mình, hình như còn mang theo chút tức giận, ngoan ngoãn nhích lại gần, ánh mắt long lanh nhìn đối phương, nàng đã làm gì sai sao? Hay là bởi vì nàng về muộn?

Lúc Bạch Tinh không cười trông quả thật rất đáng sợ a.

Bạch Tinh nhìn người kia chậm chạp về đây, còn dùng gương mặt đáng thương nhìn mình, cầm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi thẳng xuống đùi mình.

"Vì sao lại bị thương?"

Kiến Nguyệt kinh ngạc, vội nhìn xuống cổ tay mình, phát hiện có một vệt vết thương dài nhưng nông, chỉ đo đỏ màu máu mà thôi.

"Tốt hơn là không nên nói dối ta."

Kiến Nguyệt còn định nói không sao, lại bị nàng chặn họng, mím môi nhìn đối phương, đem toàn bộ chuyện vừa xảy ra kể lại.

Bạch Tinh nghe nàng kể, cặp lông mày màu tuyết bất giác nhíu lại, thở dài một tiếng, tay lướt qua vết thương nàng, luồng khí đen pha tia đỏ lướt qua khiến miệng vết thương lập tức khép lại, sau đó biến mất, Kiến Nguyệt nhìn thấy kì tích, vuốt làn da trắng mịn của mình, "Vì sao người trước đây không dùng cách này?"

"Một người không bị thương thì là bị bệnh, đột nhiên lại hết bệnh chạy loạn khắp nơi, em nói xem sẽ có bao nhiêu khiến người để ý?"

Kiến Nguyệt thấy nàng nói có lý, gãi đầu cười ngốc.

"Từ ngày mai, ta sẽ đi cùng em." Bạch Tinh ngoại trừ để lại câu này, tay liền hướng đến eo nàng, thành thạo cởi đai lưng ra, bế nàng vào chậu tắm nghi ngút hơi nóng kia.

"Thái nhi, có khi nào hắn ta có liên quan đến vụ ám sát Bạch trưởng lão?"

"Cũng có thể, hắn ngang nhiên tấn công người khác, có nghĩa là không còn thiết tha ở lại Trường An nữa, có người sẽ bảo kê cho hắn. Chúng ta vẫn là kiên nhẫn quan sát trước, không nên rút dây động dừng, đả thảo kinh xà."

"Chiều mai em xuống dưới núi."

"Hửm, để làm gì?"

Kiến Nguyệt đem dự định của nàng kể lại, háo hức nhìn Bạch Tinh, thấy đối phương gật nhẹ đầu, "Không tệ."

Sáng hôm sau Kiến Nguyệt đến giao nộp viên đan cho Nguyễn Dũng xem, hắn quan sát một hồi, vuốt chỏm râu dài, đầu gật gù, nói, "Tuy hình dạng trông còn hơi xấu, nhưng còn lại đều rất được, lần đầu luyện đan mà đã làm được thế này cũng là rất khá."

Kiến Nguyệt được hắn khen ngợi, vui vẻ híp mắt cười, "Sư phụ, chiều nay con có thể xuống núi không?"

"Có thể, nhưng phải nhớ rõ quy tắc của môn phái ta, giúp đỡ người gặp nạn, không được ỷ mạnh hiếp yếu." Nguyễn Dũng không có lý do gì để từ chối, chỉ dặn dò một câu.

Kiến Nguyệt nghe thế, xin rút lui sau đó vui vẻ chạy ra ngoài, đến tìm Cố Nghiên Hi đang bận làm sổ sách, "Sư tỷ, ta muốn tìm Bánh Bao."

Cố Nghiên Hi ngẩng đầu nhìn đối phương, bỗng thấy lồng ngực nàng có thứ gì đó động đậy, con hồ ly ló ra từ cổ áo nàng cau mày nhìn cô.

"..." Đây là vị trí để giấu linh vật sao, mà cô cảm giác nó hình như đã nhỏ đi hơn so với trước rồi.

"Được, Bánh Bao đang đi xem các sư đệ đá cầu ở ngoài kia, ngươi ra tìm xem."

"Kiến Nguyệt, chúng ta xuống núi để làm gì?" Bánh Bao vui vẻ đi theo nàng, nó ngắm cảnh ở đây cũng bắt đầu thấy nhàm rồi.

"Ta cần mua một vài thứ, tiện mua cho ngươi một căn nhà nhỏ, chúng ta không cứ thể ở nhờ Hi sư tỷ

mãi được." Kiến Nguyệt liệt kê những việc cần làm cho Bánh Bao nghe.

"Ồ." Bánh Bao bĩu môi, liếc nhìn hồ ly đang nằm ở trong ngực nàng, rõ ràng nó cũng đang ở trong gian phòng ấm cúng, thế nào lại bị đuổi ra căn nhà nhỏ, chính xác là chuồng chó.

Nhưng mà nó cũng không có nhu cầu ở trong đấy ăn cẩu lương.

Kiến Nguyệt đến nhà Trần Mạnh tìm hắn, nhưng người mở cửa lại là phụ thân của Trần Mạnh, cũng chính là ông lão bị bệnh thống phong lần trước, ông nhìn thấy nàng, mắt liền sáng lên, vui vẻ đáp, "Tiếc quá, nó đi học mất rồi."

Kiến Nguyệt thấy ông lão nhiệt tình mời vào nhà, nhưng bởi vì thời gian có hạn, môn phái có giờ nghiêm, trước giờ đó phải trở về nếu không sẽ bị phạt, nghe nói là phr xách hai thúng nước đi khắp núi Trường An, hơn nữa không phải cứ thích lúc nào là có thể xuống, nếu không Cố Nghiên Hi đã chẳng phải lén lút xuống núi rồi, vì thế nàng chỉ có thể hẹn lần khác, trước khi đi còn hỏi han bệnh tình, ông lão nói đã làm theo lời dặn của nàng, bệnh đã đỡ đi rất nhiều.

Vì thế Kiến Nguyệt không tìm Trần Mạnh nữa, quyết định tiếp tục đi lên điện thờ, thấy Lý Ẩn Vân vừa hoàn thành lễ rửa tội, hắn nhìn thấy nàng cùng lúc nàng phát hiện ra hắn, mỉm cười nhẹ, "Nguyệt cô nương hôm nay đến thắp hương sao?"

"Đúng thế, thuận tìm muốn tìm chú Khúc."

"Cảm phiền cô nương đợi một lúc, tại hạ lập tức đi gọi Khúc đệ."

Đợi lúc Kiến Nguyệt dâng hương xong, Khúc Huy cũng đang hối hả chạy ra, vừa nhìn thấy nàng đã nở nụ cười chất phác, đôi mắt cong lại, khiến vết chân chim bên mắt cũng nhăn theo, chắp tay lại nói, "Khúc Huy để Nguyệt cô nương đợi lâu rồi."

"Không sao, vừa đúng lúc ta dâng hương xong, hôm nay đến tìm chú là để bàn chuyện lần trước." Kiến Nguyệt xua tay.

"À, Nguyệt cô nương an tâm, Khúc Huy đã dò hỏi xong, tìm được mảnh đất phù hợp với mong muốn của cô nương, vị thương nhân đó thậm chí còn hạ giá cho chúng ta, sau khi biết Nguyệt cô nương có nhu cầu mua, phần còn lại lên bộ Hộ là được rồi."

"Thật sao, vậy tốt quá." Kiến Nguyệt nghe mình tiết kiệm được một khoản, cũng vui vẻ.

"Tại hạ nghe Khúc tiểu đệ nói cô nương muốn mua đất ở đây?" Lý Ẩn Vân lúc này thong dong đi đến, hai tay chắp sau lưng.

"Đúng thế, ta xem người trong điện thờ đều đang bận rộn dọn dẹp, là có chuyện gì sao?" Kiến Nguyệt nhìn điện thờ người ra kẻ vào, so với thường ngày náo nhiệt hơn nhiều.

"Chuyện là thế này, tại hạ nhận được tin, Hoàng Hậu và Hiền phi của Nam Đường muốn đích thân đến đây dâng hương, nên gần đây điện thờ có chút náo nhiệt, hy vọng không ảnh hưởng đến Nguyệt cô nương." Lý Ẩn Vân ngoái lại nhìn người người ra vào không ngừng nghỉ, khiến điện thờ một mực thanh tĩnh nay cũng có mấy phần hương vị nhân gian.

Hiền phi, kia chẳng phải chính là hoàng tỷ của Cửu công chúa hay sao.

Kiến Nguyệt kinh ngạc, nàng tuy đối với vị công chúa này có rất nhiều hứng thú, lại nể nang nàng có tầm nhìn xa, thật đáng tiếc không phải nam nhân để bước vào quan trường đóng góp công sức cho Cửu Vĩ tộc.

Tài năng của nàng, Kiến Nguyệt lại nhớ đến ước nguyện của Khương Húc Nguyệt.

Nhưng mà nàng chỉ muốn xem người này lớn nhỏ ra sao, mặt mũi thế nào, chứ tuyệt đối không muốn gặp, nỡ như phải làm tỷ muội tình thâm ôn chuyện cũ, nàng chẳng lẽ lại giả câm giả điếc.

"Cửu muội."

Chợp có giọng nói cắt ngang suy nghĩ của nàng, đem toàn bộ sự chú ý của những người ở đây đều đổ dồn lên nơi phát ra âm thanh kia, Kiến Nguyệt xoay người, ngỡ ngàng nhìn nữ tử ở trước mắt, nàng mặc áo trùm cả đầu, lại đeo mạng che mặt, nhưng chỉ dựa vào đôi mắt như pha lê mà mang khí chất quý phái, nàng liền khẳng định, đối phương không tầm thường.

"Cửu muội, đúng là Cửu muội rồi."

Kiến Nguyệt ngẩn người, nhìn đôi mắt tinh anh linh hoạt kia, nó còn hơi ngân ngấn nước như mỹ nhân rơi lệ khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải thương xót, mà hình như đôi mắt ấy đang rưng lệ thật.

Yêu Thế Huệ là nữ nhi của Hồ Vương và Bùi Quý phi, nàng gọi Vương Hậu là mẫu hậu, tuy cùng cha khác mẹ với Cửu muội, nàng tử nhỏ lại rất ưu ái muội muội này, thường xuyên cùng nàng trêu đùa, thậm chí so với Trưởng công chúa mà gần gũi hơn. Yêu Thế Huệ càng ngày càng cảm thấy Cửu muội trổ nét, trong lòng không kìm được mà cảm thấy tương lai nàng nhất định sẽ là đại mỹ nhân của cả Cửu Vĩ tộc, thậm chí còn hơn cả Vương Hậu một thời hồng nhan rực rỡ.

Hồ Vương thật ra ít khi tìm người đến thị tẩm, chỉ thỉnh thoảng tìm đến Vương Hậu, vì thế mặc dù hắn có mười người con, nhưng đại đa số khoảng cách rất lớn, Trưởng công chúa hiện tại đã hơn bốn mươi tuổi, mà lúc Yêu Thế Huệ trốn khỏi hoàng cung, cũng đã hai mươi lăm tuổi. Khi nàng rời đi, Cửu muội lúc ấy lại mới có sáu tuổi mà thôi. Mười hai năm rời xa, nàng không rõ Cửu muội trông như thế nào, nhưng chỉ dựa vào bóng lưng mảnh mai, thướt tha như hoa liễu khiến người không thể dời mắt kia, lúc nàng quay lại, đôi mắt màu anh đào càng củng cố suy đoán của Yêu Thế Huệ, đây là Cửu Vĩ giả người, mà màu mắt thừa hưởng của Vương Hậu, ngược lại chỉ có Cửu muội nàng mới có.

Khi Yêu Thế Huệ nhận tin từ Lý Dự, nàng đã rơi vào trạng thái thấp thỏm, mỗi ngày tựa như giày vò, nàng sợ nhất là Cửu muội sẽ bị người xấu làm hại.

Điển lễ vừa kết thúc, nàng bưng bộ dạng vợ hiền dâu thảo đến tìm Đường Vĩnh Long, phát hiện sắc mặt hắn ngày càng suy nhược, quầng thâm đến sắp như gấu trúc cả rồi, gò má nhô hẳn lên, cả người gầy đến trơ xương mà ho khan, cảm tưởng như xương hắn sẽ gãy chỉ sau một trận ho vậy, bất quá đây không phải là điều nàng quan tâm, mà nếu có quan tâm thì sẽ là bao giờ hắn chết.

"Hoàng thượng gần đây có tâm sự?" Yêu Thế Huệ ra vẻ lo lắng hỏi han, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn.

"Khụ, gần đây trẫm có chút mệt, ái phi đến tìm ta vì việc gì?" Đường Vĩnh Long mỉm cười nói, đúng là chỉ có Hiền phi là quan tâm hắn.

Yêu Thế Huệ dựa vào người hắn, rơm rớm nước mắt nói, "Thần thiếp nghe tin Hoàng thượng lâm bệnh, lại không để cho ai vào dưỡng tâm điện, khiến thiếp ngày đêm nhớ mong, phiền muội đến cả đêm không ngủ. Nay thấy bệ hạ như thế mệt mỏi, lòng đau như ai lấy chuỳ đánh vào tim, khiến cho thần thiếp đau xót khó chịu, chỉ mong có thể thay bệ hạ chịu đựng cơn đau này."

"Không sao, trẫm chỉ là thường xuyên thức đêm mà thôi, ái phi không cần lo." Đường Vĩnh Long vuốt ve bàn tay đang để lên vai mình, nhẹ giọng an ủi.

"Thiếp muốn đến thành Trường An dâng hương, cầu cho Nam Đường bình an, cầu sức khỏe cho Hoàng thượng." Yêu Thế Huệ lập tức vào thẳng chủ đề.

"Đường đi Trường An rất gian nan, ái phi nhất định sẽ rất mệt mỏi, cũng không cần phải khổ cực như thế." Hắn nghe nàng nói, nổi lên một cỗ xúc động.

"Không sao, thần thiếp chỉ là ăn một chút khổ, làm sao sánh bằng bệ hạ ngày đêm lo quốc sự, chống đỡ cho bách tích được bình an ấm no đây, thiếp chỉ mong cùng người san sẻ gian nan, đồng cam cộng khổ mà thôi." Yêu Thế Huệ dỗ ngọt nói.

"Thuý Anh..." Đường Vĩnh Long âu yếm nhìn nàng, nhưng cổ họng lại ngứa rát, không nhịn được mà ho khan liên tục.

"Thái y." Yêu Thế Huệ thấy hắn đắm đuối nhìn mình, dự cảm bất lành, thấy đối phương ho sặc sụa, lập tức thoát ra khỏi vòng tay hắn hô lớn.

Thái giám và thái y nghe thấy tiếng gọi, vội vàng chạy vào, "Hoàng thượng nên nghỉ ngơi, thần lập tức sẽ sắc thuốc cho bệ hạ."

Rất nhanh, một bát canh bổ phế được mang đến, Yêu Thế Huệ nhận lấy, thay nô tì mà bón thuốc cho hắn, còn cẩn thận đắp chăn, "Hoàng thượng nên nghỉ ngơi dưỡng bệnh, không nên khổ tâm lao lực."

"Ừm, trẫm đã biết." Đường Vĩnh Long ngoan ngoãn để nàng bón thuốc cho mình.

"Thuý Anh đi thành Trường An có chút cô đơn, không biết có thể thỉnh Hoàng thượng một mong muốn nhỏ nhoi?"

Đường Vĩnh Long nhìn nàng, hắn từ khi nào đã đáp ứng nàng đi rồi, nhưng cũng không phản đối, sủng ái nói, "Ái phi cứ nói đi."

"Thuý Anh muốn Hoàng Hậu đi cùng bầu bạn, không biết Hoàng thượng sẽ thành toàn?"

Đường Vĩnh Long không ngờ đến thỉnh cầu này, liếc nhìn nàng, cũng tốt, nàng nếu như cùng Trịnh Hoàng Hậu quan hệ thân thiết, chính là bớt đi một chuyện đau đầu. Hơn nữa, Trịnh Tú không ngừng ngăn cản hắn gọi thê thiếp đến thị tẩm, rồi luôn tìm đủ loại thuốc đắng cho hắn uống, lại suốt ngày lải nhải bên tai.

Những hoan lạc ở trên đời đều bị nàng ấy ngăn cản, quấy phá, vậy kiếp này còn có gì thú vị.

"Được, nhưng nàng vẫn nên đến hỏi Hoàng Hậu xem." Đường Vĩnh Long nhanh chóng đáp ứng, hắn có chút mệt mỏi, nghe nói khi uống xong canh thuốc này thì sẽ người buồn ngủ.

"Tạ Hoàng thượng thành toàn." Yêu Thế Huệ vui vẻ nói, ngẩng đầu lên đã thấy đối phương ngủ say, xoay người rời đi, đi đến thẳng cung của Trịnh Tú.

"Đến Trường An dâng hương?" Trịnh Tú thấy nàng muộn thế này còn tìm đến, lại nghe lời nàng nói, có chút ngoài ý muốn.

"Thần thiếp thấy long thể bệ hạ bất an, lại thấy nương nương một lòng chăm sóc người, thoạt nghĩ nương nương đích thân đến dâng hương, Tiên Đế sẽ mủi lòng thương mà phù hộ cho bệ hạ, cho Nam Đường." Yêu Thế Huệ nói.

Trịnh Tú suy nghĩ một lúc, liếc nhìn mỹ nhân tựa như hồ ly ở dưới, nàng làm sao gần đây cảm thấy nữ nhân này ngày càng xinh đẹp rồi?

"Nói cũng phải, bổn cung đã lâu không đến Trường An rồi." Trịnh Tú gật nhẹ đầu, trùng hợp đúng lúc nàng cũng muốn đến chùa dâng hương.

Đợi Yêu Thế Huệ trở về, nô tì thân cận vội nói, "Nương nương, nhỡ như nàng bày kế, trên đường hại nương nương thì làm thế nào? Chúng ta vẫn là không nên đi."

Trịnh Tú liếc đối phương, cười nhạt, "Cũng đã đáp ứng rồi, làm sao chưa gì đã hối hận rút lời? Ngươi yên tâm, nàng sẽ không dám."

"Nhưng..."

"Được rồi, bổn cung muốn luyện chữ, ngươi mau đem giấy bút ra đây."

"Vâng." Nô tì chỉ có thể mím môi mà làm.

Yêu Thế Huệ chuẩn bị mất một ngày, ngày kia liền bắt đầu khởi hành.

Nàng vừa rời đi, cũng là lúc Đường Vĩnh Long cho Dung Tất Liệt đánh lén Cửu Vĩ tộc.

Trên đường đi, vẫn là Yêu Thế Huệ một mực chiếu cố Trịnh Tú, nô tì thân cận ban đầu còn cảnh giác với nàng, sợ nàng không biết từ đâu ra một con dao đâm thủng tim Hoàng Hậu, hoặc là lén lút hạ độc, nhưng năm lần bảy lượt đối phương đều bỏ qua sự thất lễ của nàng, cẩn thận chăm sóc nương nương.

Trịnh Tú mới ban đầu cho rằng nàng muốn mượn cơ hội này để lấy lòng mình, hết lần này đến lần khác nhẫn tâm từ chối, xa lánh, nhưng dần dần cảm thấy nàng là thật tâm đối đãi mình.

Yêu Thế Huệ đúng là có dùng chút thủ đoạn, nhưng tất cả cũng chỉ để Trịnh Tú vui vẻ, phần lớn vẫn là dùng tâm tư để đối đãi, khiến cho nô tì thân cận không kìm được khinh bỉ.

Cô không hiểu Yêu Thế Huệ phải đối xử tốt với nữ nhân đứng trước bờ vực rơi vào lãnh cung này.

"Này, Hiền phi nương nương, ngươi mau nói cho ta biết ngươi lấy lòng nàng để làm gì? Bản thân nàng ta sắp không nắm giữ được ngôi vị của mình nữa, ngươi đây là đang thương hại nàng ta sao?" Cô không nhịn được tò mò.

"Nàng xuất chúng đến thế, lại thanh tâm quả dục, tựa như tiên nhân hạ phàm không vương vấn bụi trần, ta thấy nàng xinh đẹp, lại thích mắt, nên muốn đối đãi tử tế một chút thì có gì là lạ?" Yêu Thế Huệ cười nói, cảm thấy rượu hôm nay làm sao đắng.

Nô tì bên cạnh nhìn nàng bằng một con mắt, "Ngươi làm như chỉ có mình nàng ấy có sắc."

"Ài, ngươi làm sao mà hiểu tâm tư của ta."

Nô tì cũng không nói nữa, nàng quả thực là không nắm rõ tâm tư người này, mỗi bước đi, mỗi một lần kế đều khiến người không ngờ đến, cô có cảm giác nàng có thể đem Quý phi vứt ra bên ngoài cung, nếu không đối phương làm sao lại ngoan ngoãn hiền thục trước mặt chức phi nhỏ nhoi này.

Ở bên cạnh bằng ấy năm, A Hân vẫn không hiểu nổi người lòng sâu như đáy biển này.

Các nàng đi ròng rã đến mấy ngày, trên đường cũng có lần suýt nữa gặp phải nguy hiểm, nhưng Đường Vĩnh Long còn cố tình cử một mãnh tướng đi hộ tống, đám thổ phỉ có mắt như mù kia đều bị đánh ra bã, bất quá Yêu Thế Huệ có phần nào cảm kích sự kiện này.

Khi các nàng bị tấn công, Yêu Thế Huệ theo bản năng bảo vệ thứ nàng yêu thích nhất, nàng vội vàng kéo lấy Trịnh Tú, để nàng trốn đằng sau lưng mình, còn lại một mình đối phó với hai tên thổ phỉ, đây là bí mật của Yêu Thế Huệ, nàng biết võ, hơn nữa lại còn là cao thủ, chỉ là nàng hay ưỡn ẹo giả vờ yếu đuối trước mặt Đường Vĩnh Long mà thôi.

Trịnh Tú tuy bị đám thích khách làm cho kinh hãi, nhưng vẫn giữ được phong thái cao quý, thấy chết cũng phải ngẩng cao đầu, đây chính là điều khiến Thế Huệ yêu thích.

Nhưng khi thấy Yêu Thế Huệ giữa nguy kịch lại chạy đến hướng mình, thậm chí còn bảo vệ cho nàng, Trịnh Tú lần đầu tiên nhìn thấy góc cạnh khác của Yêu Thế Huệ, trong lòng không ngừng cảm thán.

Nàng bất giác nhớ tới hồi nhỏ, Đường Vĩnh Long cũng đã từng xả thân cứu mình, nhưng khi nàng lớn lên, nhận ra lần nàng bị bắt cóc năm đó, là do hắn bày ra để lấy lòng.

Chỉ là lần này không giống, vì Trịnh Tú cảm giác Yêu Thế Huệ không được lợi gì từ việc bày trò này.

Trải qua lần này, Trịnh Tú cuối cùng cũng hé mở lòng mình mà tiếp đón nàng hơn, cũng vì thế mà nhận ra những chi tiết nhỏ nhặt thể hiện sự chân thành của nàng.

Trịnh Tú vẫn mãi không thể hiểu, đối đãi tốt với một người sắp rớt xuống đài, là để làm gì? Nàng ấy đâu cần bày trò cho Đường Vĩnh Long xem, vì bản thân hắn sớm đã để mặc nàng vùng vẫy trong đầm lầy, thậm chí còn không hy vọng sẽ có người đến làm thân với nàng, nhất là thê thiếp mà hắn sủng ái.

Lại thêm mấy ngày, các nàng mới đến nơi, bất quá sứ giả đưa tin gặp sự cố trên đường nên đến có chút chậm, khi người sắp đến thành rồi Lý Ẩn Vân mới nhận được tin, liền hạ lệnh cho cấp dưới chuẩn bị.

Yêu Thế Huệ đến đây là để tìm Cửu muội, nên khi cách thành Trường An không xa nữa, nàng lén lút ra bên ngoài, để A Hân đóng giả thành mình đang bị bệnh, tức tốc chạy đến đây.

Nàng đi khắp một vòng thành Trường An, kết quả nằm ngoài dự tính, Yêu Thế Huệ cứ nghĩ mình sẽ phải đến tận Trường An phái tìm người, hoá ra đâu đâu cũng biết đến cái tên Kiến Nguyệt.

"Nguyệt cô nương thỉnh thoảng xuống núi, khám bệnh mà không lấy phí cho người nghèo."

"Ồ ta biết, nàng là người phá vỡ trấn Giám Hồn, đem lại bình an cho Trường An chúng ta đấy, ngươi đến phủ Phạm hỏi, có lẽ sẽ rõ hơn."

"Đương nhiên là biết a, Nguyệt cô nương mỹ mạo khó quên, lại là người nhân hậu, nơi đây đều yêu quý nàng. Hơn nữa, nàng là đồ đệ của Trường An."

Yêu Thế Huệ không ngờ Cửu muội lại nổi danh đến thế, hơn nữa còn chiếm lấy được thiện cảm với nhân dân Trường An, khiến nàng vô cùng vui vẻ cùng tự hào, đứa bé năm xưa khóc oa oa để nàng dỗ ngủ, bây giờ đã trưởng thành rồi.

Bất quá không phải ai cũng biết sự hiện diện của người bên cạnh nàng, cho đến khi Yêu Thế Huệ gặp phải một nam tử.

"Ô, nàng chính là sư phụ ta." Nam tử híp mắt cười, tự hào nói.

"Nàng là sư phụ ngươi, thật sao?" Yêu Thế Huệ kinh ngạc nhìn hắn.

"Đương nhiên, nàng từng giúp phụ thân ta chữa bệnh, ta liền bái nàng làm sư. Sau này cũng cùng nàng phá trấn Giám Hồn." Trần Mạnh vô tư vỗ ngực tự hào nói, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.

"Ấy, ngươi cũng có vài nét giống sư phụ, lẽ nào có quen biết với nàng?" Trần Mạnh nhìn đôi mắt diễm lệ của nàng, khí chất khiến người khác không ngừng cảm thán này rất quen thuộc.

"Ta hỏi ngươi, bên cạnh nàng có phải xuất hiện một nữ tử khác?" Yêu Thế Huệ lảng tránh câu hỏi hắn.

"Ừm..." Trần Mạnh thật thà gãi đầu suy nghĩ, "À, đúng là có, nàng ấy cũng xinh đẹp không thua kém sư phụ, chỉ là nhìn có chút đáng sợ, lại lạnh lùng, ta đứng cách xa nàng ấy mà còn cảm thấy như đang đứng ở núi băng. Ngươi xem, nhớ đến nàng ấy da gà ta đều nổi lên rồi."

Yêu Thế Huệ liếc cánh tay hắn, quả đúng là thế, "Ngươi có biết gì nhiều hơn về nàng ấy không? Hơn nữa, nàng ấy đối xử với sư phụ ngươi thế nào?"

"Ta mới chỉ gặp qua nàng ấy một lần thôi, bất quá cảm thấy đối xử với sư phụ rất dịu dàng, ánh mắt cũng khác biệt so với lúc nhìn chúng ta." Trần Mạnh gãi gáy sau của mình, tròn mắt nhìn xung quanh.

"Mà, ngươi hỏi những thứ này làm gì?" Trần Mạnh ngốc nghếch lúc này mới nâng cao tính cảnh giác, nheo mắt nghi ngờ nhìn nàng.

"Không có việc gì, ta là bằng hữu của nàng, nay muốn đến Trường An hỏi thăm, nhưng lạc đường."

"Í, vậy thì ngươi phải đợi sư phụ xuống núi, người ngoài không được vào Trường An phái đâu. May cho ngươi, ta nghe bằng hữu nói, sư phụ vừa lên trên điện thờ, ta về đắp thuốc cho phụ thân xong cũng sẽ lên tìm." Trần Mạnh nhiệt tình chỉ đường cho nàng.

"Được, đa tạ." Yêu Thế Huệ thấy đối phương có chút ngốc, lại đơn thuần, cũng an tâm hắn tạm thời sẽ không gây hại Cửu muội.

Quả đúng như hắn nói, nàng lên đây tìm kiếm một vòng, bắt gặp một đám người đang tụ tập lại, nàng nhận ra Lý Ẩn Vân, y từng nhiều lần đến kinh thành, bên cạnh chính là Khúc Huy, hắn không biết nàng, nhưng nàng lại rất rõ về hắn, ngang theo tầm mắt, nhìn sang một cô nương đang quay lưng lại với mình, bên cạnh có một con chó con màu trắng.

Đó chính là Cửu muội mà nàng nhung nhớ lâu nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.