Chương trước
Chương sau
Kiến Nguyệt đang buồn chán ngồi bứt cánh hoa, từ xa nhìn thấy một bóng người đang đội nón đi đến đây, là Bạch Tinh. Nàng liền đứng dậy, vui vẻ chạy về hướng Bạch Tinh.

"Ngươi có mua gì cho ta không?"

"Chỉ có quyển này, nghe nói là quyển cuối cùng, sau đó tác giả không viết nữa." Bạch Tinh lấy từ trong tay áo một cái bọc, là một quyển sách.

Kiến Nguyệt nhìn thấy quyển sách mà nàng đã chờ mong kia, mắt liền sáng lên, ôm chầm lấy nhảy tưng tưng trên đất, "Cảm ơn ngươi." Nói xong liền cầm sách chạy vào trong nhà, hí hửng đọc.

Mỗi nửa tháng hoặc một tháng, Bạch Tinh sẽ ra ngoài một lần, nói là để bán dược thảo, hoặc là ra ngoài tìm những đồ vật gì đó. Nàng đi vào sáng sớm, đến chiều tối là trở lại, Kiến Nguyệt nghi ngờ nếu Bạch Tinh muốn, có thể ngay lập tức đưa nàng đến thành Trường An, bởi vì quanh đây không có nổi một phố thị nào.

Kiến Nguyệt từ trước đến nay đều thích đọc sách, nhờ vào kí ức của bản thể, nàng có thể đọc hiểu chữ viết ở đây, hơn nữa lại biết rất nhiều, không hổ là dòng dõi hoàng tộc, so với thường dân được đi học nhiều hơn. Thỉnh thoảng nàng sẽ đọc những thể loại khác nhau, từ tiểu thuyết đến binh pháp, ban đầu Kiến Nguyệt đọc không hiểu, lại được Bạch Tinh tận tay chỉ dạy, dần dần cũng ngộ ra.

Mà gần đây nàng vô tình phát hiện ra một cuốn tiểu thuyết vô cùng hay, cách hành văn, lối kể chuyện, các tình tiết thêm thắt đều hợp lí, tên là "Nam Quốc phục hưng" của một tác giả gọi là Phù Sinh tiên sinh. Mà cuốn tiểu thuyết mới viết được một nửa, quyển nàng đang cầm là tập cuối cùng được xuất bản, Kiến Nguyệt tò mò không biết vì sao tác giả lại thôi viết, rõ ràng còn nhiều thứ để khai thác, cũng không giống như đã muốn từ bỏ, không biết vì điều gì mà lại không viết tiếp nữa.

Ban đầu Bạch Tinh cũng không hiểu vì sao mình lại có mấy quyển tiếu thuyết này ở trong nhà, có lẽ là bởi vì có người để quên, thấy Kiến Nguyệt vì để đọc tiểu thuyết mà chuyên tâm học hành, cũng không đem nó đi nữa.

Hôm nay Bạch Tinh về rất sớm, bởi vì không thấy từ thứ gì cần mua. Thấy sắc trời còn sáng, liền gọi Kiến Nguyệt, "Để tối hãng đọc, ngươi đi ra đây."

Kiến Nguyệt nghe thấy lời nàng nói, ủ rũ để sách vào sau gối mới đi ra, "Ta sáng nay đều đã luyện võ, chưa hề chểnh mảng."

"Ta biết, ngươi học cũng rất nhanh. Vì thế ta muốn dạy ngươi thêm một kĩ năng nữa." Nói xong trong tay biến ra thanh kiếm.

"Mặc dù Tiểu Bạc của ngươi đã biết kiếm thuật, nhưng nó cũng chỉ là thanh kiếm, vẫn cần chủ nhân dẫn dắt. Vì thế từ hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách cầm kiếm, cách di chuyển và đường kiếm cơ bản nhất."

"Ta không thể học làm phép sao?"

Bạch Tinh nghe thấy câu nàng nói, liền vung vẩy thanh kiếm, biểu cảm khó hiểu nhìn nàng, "Ngươi muốn nghe sự thật sao?"

"Sự thật gì?" Thấy bộ dáng nghiêm túc của Bạch Tinh, tim Kiến Nguyệt đập nhanh, cảm giác sẽ có chuyện xấu.

"Nguyệt nhi, thể chất của ngươi rất kì lạ. Ngươi không có thiên phú về phép thuật, ta chưa qua một Cửu Vĩ nào thế này, ngươi là người đầu tiên."

Không có thiên phú?

Kiến Nguyệt chấn động, nàng là cảm thấy thế giới này hay ho ở chỗ có phép thuật mà đời trước chỉ có thể thấy qua màn ảnh, nhưng bản thân đã cất công đến đây, ủy khuất còn chưa nói, nay còn phải nghe tin sét đánh giữa trời quang.

"Ngươi, ngươi chắc chứ? Vậy ta phải làm sao." Kiến Nguyệt ấp úng, nhìn hai lòng bàn tay mình, không thể tin được, không dám tin.

"Chẳng làm sao, ngươi cũng đâu phải khuyết tật." Bạch Tinh thấy bộ dáng của nàng, tuy rất muốn cười, nhưng vẫn có chút đồng cảm mà nén lại, "Mà có khuyết tật cơ thể cũng đâu có nghĩa là phế nhân."

"Có chứ, ta không dùng được phép, ở thế giới này ta còn có thể làm được gì?" Giọng nói của Kiến Nguyệt có chút nghẹn, nàng cắn cắn môi, vành mắt đỏ bừng, muốn khóc.

"Ai bảo ngươi nếu không dùng được phép thì sẽ tương đương vô dụng?" Bạch Tinh tiến đến lại gần, búng mạnh lên trán Kiến Nguyệt, "Người không có thể chất phải cố gắng động não mà trở thành người giàu có, người không thông minh phải biết lợi dụng sức lực của mình để kiếm tiền. Nguyệt nhi, ngươi là một hài tử thông minh, ngươi hiểu ta muốn nói gì chứ?"

"Hơn nữa..." Bạch Tinh vẫy nhẹ tay, Tiểu Bạc từ trong hang động bay, nàng nhét vào tay Kiến Nguyệt, "Hơn nữa tay chân ngươi vẫn còn, không phải bậc quân vương nào cũng giỏi võ, nhưng lại có thể thu phục được những vị dũng tướng."

Kiến Nguyệt thấy nàng nói thế, môi khẽ run, sau đó lấy tay áo lau nước mắt, không biết bản thân từ khi nào lại mau nước mắt thế này rồi, "Được."

Sau đó Kiến Nguyệt rất nhanh liền hồi phục lại bộ dáng thường ngày, để chuyện này vứt ra đằng sau đầu. Thứ nàng quan tâm trước mắt là cầm kiếm đến tay đều đau nhức.

Bạch Tinh chỉ đứng nén cười.

...

Nam Đường Đế Quốc, thành Nam Kinh.

Rầm rầm. Tiếng đổ vỡ vang lên giữa hoàng cung xa hoa.

Các thái giám vội vàng quỳ xuống, đầu đều dính xuống đất, ai nấy đều run lẩy bẩy.

"Cửu công chúa mất tích?" Âm thanh mang theo sự tức giận gầm lên.

Sứ giả đưa tin cúi thấp đầu xuống, bình tĩnh nói, "Tâu bệ hạ, đúng là thế."

Đường Vĩnh Long mắt đỏ ngầu nhìn người đang quỳ ở trước mặt, đạp mạnh hắn một cái, hét lớn, "Cút."

Sứ giả đưa tin khẽ cau mày, nhưng rất nhanh cũng hồi lại bộ dáng cũ, hành lễ xong liền rút lui, lúc xoay lưng để lại cái liếc lạnh lùng mang theo khinh bỉ.

Đường Vĩnh Long không nhận ra hành động này, hắn đã bị cơn tức giận làm lu mờ, đập bàn rầm rầm, hoàn toàn không giống một bậc đế vương, mà giống như dã thú mất kiểm soát.

"Bệ hạ bớt giận." Một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng cất lên khuyên nhủ, là Hoàng Hậu, "Chuyện này tất có uẩn khuất."

Đường Vĩnh Long đỏ mắt trừng Hoàng Hậu một cái, nhưng nàng không hề sợ hãi, chỉ vô cảm nhìn hắn, nhún người một cái.

"Uẩn khuất?" Đường Vĩnh Long bỗng mở miệng nói, âm thanh khàn khàn, "Theo Hoàng Hậu, uẩn khuất là gì đây?"

"Có lẽ là Cửu công chúa gặp nguy, nàng trên đường đi qua những nơi nguy hiểm thế." Hoàng Hậu lạnh lùng nói, ý tứ rất rõ ràng, ngươi muốn cưới con nhà người ta, nhưng lại chẳng gửi được một mống quân đi hộ vệ.

"Hà hà hà." Đường Vĩnh Long cười lạnh, "Hoàng hậu hồ đồ rồi, đừng nghĩ ta không dám phế ngươi."

"Gặp nguy? Nguy hiểm cái gì? Ý của Hoàng Hậu là nàng ấy bị ma vật giết chết, hay là bị quân Đông Hải truy lùng? Trẫm thấy, là bọn hắn cố tình lựa đường nguy hiểm mà đi, tránh xa tầm mắt của trẫm. Nói xem, là trẫm không hộ vệ?" Đường Vĩnh Long châm chọc nói, ám vệ của hắn phái đi vất vả lắm mới tìm thấy tung tích, nhưng lại là ở đâu đó, căn bản sẽ không giống như tiến đến thành Nam Kinh.

Hoàng Hậu chỉ im lặng nhìn một Hoàng Đế nhưng lại vì một nữ nhân mà phát điên này, trong lòng chán ghét không thôi, cũng không giằng co với hắn, quay lưng rời khỏi đại điện.

"Ngươi -" Đường Vĩnh Long thấy bộ dáng bất kính của nàng, căn bản không để mình vào tầm mắt, nghiến răng kèn kẹt.

Nếu không phải vì Long Vương cản trở, hắn sớm đã phế hậu rồi. Hoàng Hậu năm lần bảy lượt không đồng ý hắn nạp mỹ nhân làm thê thiếp, nói cái gì mà phải chọn người công dung ngôn hạnh, về cơ bản rõ ràng là ghen tỵ. Nhiều lúc hắn đang ân ái, Hoàng Hậu liền xông vào tẩm cung, đuổi hết tỳ nữ đang hầu hạ hắn, đây chẳng khác nào sỉ nhục thể diện của hắn.

"Làm phản." Đường Vĩnh Long hét ầm lên, đập vỡ bình hoa bên cạnh.

Hoàng Hậu nghe thấy tiếng đổ vỡ, thở dài một tiếng, đau đầu đến đưa tay lên xoa thái dương, nhưng cũng không quay người lại. Đôi mắt của nàng hiện ra vẻ cô đơn, nhớ đến hình ảnh thiếu niên cùng nàng cưỡi ngựa năm xưa, nói rằng muốn bảo vệ nàng một đời.

Quân vô tâm quên mất lời hẹn ngày ấy, thiếp lại cố chấp ôm tình ý đã phai.

"Hoàng Hậu..." Nô tì thấy Hoàng Hậu đang chống đầu, đau xót không thôi.

"Ta không sao." Hoàng Hậu lắc đầu, xua cánh tay đang định đỡ lấy mình kia.

"Hoàng Hậu đi đâu thế?" Đột nhiên có âm thanh yểu điệu vang lên, phe phẩy bên vành tai của nàng.

Hoàng Hậu ngẩng đầu nhìn về phía người kia, đáy mắt hiện lên tia chán ghét. Nhìn người trước mắt ăn mặc lộ liễu, hoàn toàn không hợp quy củ, đôi môi đỏ đến chói mắt, đôi mắt câu người kia chỉ khiến nàng càng trở nên lẳng lơ. Chẳng trách năm xưa Đường Vĩnh Long mặc kệ sự phản đối của nàng, nạp nàng ta làm đáp ứng, rất nhanh đã phong lên Hiền Phi.

Hiền Phi, nực cười.

"To gan, thấy Hoàng Hậu còn không mau hành lễ." Người ta nói chủ nào tớ nấy, cung nữ thân cận của nàng nhìn người ẻo lả kia cũng chán ghét không thôi, quát to một tiếng.

"Ồ, quên. Hiền phi bái kiến Hoàng Hậu." Nói xong còn làm động tác cho có.

Hoàng Hậu thấy bộ dáng ưỡn ẹo của nàng, máu liền sôi sục lên, cố gắng hít sâu, mặc kệ nàng ta, mình lo chuyện của mình.

Thấy người kia không đáp lại mình, còn định bước đi, Từ Hiền phi vội bước lên cản trở nàng.

"Từ Thúy Anh, ngươi muốn làm gì." Hoàng Hậu căn bản sẽ không ngờ đến nàng lớn mật thế, dám cản đường mình, cộng thêm thân thể mệt mỏi, mất đi bình tĩnh thường ngày, hét lớn lên.

"Hoàng Hậu có muốn đến bên hồ ngắm trăng với thần thiếp không?" Khác với bộ dạng cau có kia, Từ Hiền phi vẫn ôn tồn nói.

"Hừ." Hoàng Hậu cười lạnh, cùng nàng ngắm trăng? Từ khi nào hai người đã thân thiết thế rồi, hơn nữa, nói không chừng lát nữa đẩy mình xuống hồ cũng nên. Định bước qua người nàng ta, lại bị người ta bắt lấy góc tay áo, "Buông ra."

"Đi đi mà, người ta là có chuyện cần nói với Hoàng Hậu." Từ Hiền phi ánh mắt long lanh nhìn nàng.

"Buông ta ra. Ta không có chuyện gì muốn nói với ngươi." Nói xong giật mạnh tay áo, đẩy người kia ra, vung tay lạnh lùng bước đi.

Từ Hiền phi thấy nàng đẩy mình ra, cũng không để tâm, cố gắng giữ vững thăng bằng, nhìn bóng lưng nàng rời đi, khóe miệng cong lên, "Đến lúc này mà vẫn cố chấp bênh vực cho hắn, đúng là ngốc tử." Nói xong cũng quay người lại, đi hướng ngược lại trở về Hàm Phúc cung.

Nàng vào trong đại sảnh liền nhìn thấy có một nam nhân đang đợi mình, quay đầu nhìn cung nữ bên cạnh, cung nữ hiểu ý tứ, rất nhanh liền đóng cửa lại, lui ra ngoài canh gác.

"Nữ lang." Nam nhân thấy Từ Hiền phi, lập tức cung kính hành lễ nói.

"Đã có tung tích của Cửu công chúa chưa?" Từ Hiền phi vội vàng hỏi, hoàn toàn không giống bộ dáng yểu điệu vừa nãy.

"Bẩm nữ lang, tại hạ đã cho người lục soát gặp nơi, theo như tin tức đưa tới, Cửu công chúa bị quân Đông Hải bất ngờ công kích. Nhưng..."

"Nhưng cái gì, mau nói." Từ Hiền phi nghe câu bị quân Đông Hải tấn công, mắt muốn sầm lại, lại nghe thấy câu nói sau của hắn, ôm lấy hy vọng cuối cùng.

"Tại hạ cho người tìm kiếm manh mối xung quanh, hiện trường ngoài có một vài quân Đông Hải mặt như nhìn thấy quỷ mà chết, trên người không hề có vết thương, có vài tên còn sống cũng như người điên, không nhớ mình là ai, chỉ lẩm bẩm cứu mạng. Còn lại, không hề nhìn thấy quân lính bên ta." Hắn nói xong, thấy Từ Hiền phi đang vui sướng cười.

Từ Hiền phi, Từ Thúy Anh cái gì chứ, hắn chưa bao giờ chấp nhận cái tên này, trước mắt hắn chỉ có ân nhân cứu mạng cả nhà hắn, Ngũ công chúa Yêu Thế Huệ. Việc Cửu công chúa đến nay mới bị Đường Vĩnh Long phát giác, tất cả đều nhờ nàng tung hỏa mù, mua chuộc ám vệ, sứ giả đưa tin từ lâu đã là người của nàng, cũng chính nàng dụ dỗ sai khiến hắn làm mất lòng với các Hoàng Đế còn lại.

Đối với hắn mà nói, Đường Vĩnh Long chẳng hơn kém một con rối gỗ để người khác bỡn cợt.

Yêu Thế Huệ từ nhỏ trí tuệ hơn người, lại nổi tiếng là nàng công chúa thương dân yêu nước, nàng đã sớm nhận ra nguy cơ mà Cửu Vĩ tộc sẽ phải đối mặt, cắn răng chịu thiệt, nhân lúc Đường Vĩnh Long đến thành Cửu Vĩ liền lén lút ra ngoài đổi thân phận mà dùng mỹ nhân kế, thêu dệt chuyện tình cảm động, thuyết phục Hồ Vương để nàng gả cho hắn. Hồ Vương cho rằng nàng mù rồi mới yêu phải một tên đê hèn thế này, liền cấm cung nàng ra ngoài, Yêu Thế Huệ bất lực, chỉ có thể lừa dối nô tì, tránh né tầm mắt của thị vệ, lẻn ra ngoài, lấy thân phận Từ Thúy Anh đến tận thành Nam Kinh, nhân lúc hắn làm lễ tịch điền liền tìm cách tiếp cận, bày ra bộ mặt khóc lóc thương nhớ hắn, để hắn cảm động thương hoa tiếc ngọc, nạp nàng làm phi.

Đúng như nàng đã đoán trước, Cửu Vĩ tộc sẽ phải gặp đại nạn, phải nhận những hậu quả mà trước đây gây nên. Nàng đã lấy thân phận khác để gả cưới Đường Vĩnh Long, nên không thể ra mặt trực tiếp cầu xin hắn buông tha lấy Cửu Vĩ tộc ở phía Nam, nhưng cũng không đồng nghĩa sẽ bó tay chịu trận, mà lén lút qua mắt Long tộc dùng phép thuật của Cửu Vĩ, dụ dỗ Đường Vĩnh Long, mỗi lần bị hắn thô bạo xong, đợi hắn đã say ngủ, liền bịp miệng chạy ra bồn cây nôn. Có điều người tính không bằng trời tính, Yêu Thế Huệ không ngờ đến, bản thân đã dùng phép khiến hắn say mê mình, nhưng vẫn còn tơ tưởng đến Cửu muội.

Nhìn thấy nàng ngày đêm hy sinh sự trinh bạch của quan trọng nhất của nữ tử lẫn tính mạng, bất chấp nguy cơ sẽ bị Long tộc phát hiện, nam nhân kia càng nể phục nữ nhân mảnh mai ở trước mặt mình.

"Còn gì nữa không?" Yêu Thế Huệ thấy Cửu muội vẫn còn khả năng bình an, vỗ ngực thở phào, khóe mắt chợt cay, đã bao lâu không đươc gặp Cửu muội và những người còn lại, mỗi đêm đều thương nhớ mà ướt gối. Không biết Cửu muội khi lớn lên có bao nhiêu kiều diễm, mặc dù muốn gặp, nhưng cũng không hy vọng sẽ gặp lại, chí ít là ở đây.

"Nữ lang, đã hết."

"Ừm." Yêu Thế Huệ gật đầu, ý bảo hắn có thể đi.

Nam nhân kia không nói một lời, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, từ cửa sau bí mật mà đi mất.

"Hồi bẩm Hiền phi, Hoàng Thượng có truyền người đến thị tẩm." Thái giám ở bên ngoài nói.

"Đã biết, ta chuẩn bị xong liền qua."

Yêu Thế Huệ chán ghét hắn không thôi, mỗi lần nhìn thấy Đường Vĩnh Long, cổ họng liền có thứ gì nghèn nghẹt, thở dài một cái, ngồi xuống bàn trang điểm, nhìn gò má gầy gò của mình.

"Sẽ không lâu nữa đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.