“Đing đing”!
Tiếng chuông cửa vang lên giữa lúc hai người đang giằng co, Lam Dực nhếch môi, bình tĩnh đi mở cửa.
Người ấn chuông là một cô gái đeo tai thỏ, mặc bộ quần áo màu hồng phấn bósát, đeo tạp dề màu trắng, ở mông còn có một cái đuôi thỏ tròn tròn xùxù, khuôn mặt loli đáng yêu, dáng người là ngự tỷ xịt máu.
“Không cần phục vụ đặc biệt.” Lam Dực định đóng sầm cửa lại, một bàn tay manggăng tay màu trắng đã nhanh nhẹn lèn vào, nhất quyết không buông tha:“Em nghĩ anh hiểu lầm rồi nha.”
Một tấm danh thiếp màu hồng xuất hiện, trên danh thiếp có bốn chữ to —— Gia Đình Hoắc thị.
Lam Dực cầm danh thiếp nhìn một cái xong lập tức trả về: “Cô đi nhầm nhà, tôi chưa bao giờ liên hệ giúp việc gia đình gì cả.”
“Em nghĩ anh vẫn hiểu lầm.” Tấm danh thiếp màu hồng bụp một cái biến thànhtờ rơi cũng màu hồng nốt: “Thật ra em chỉ đến đây để mở rộng khách hàngạ.”
“Cảm ơn, không cần.” Lam Dực hất tay cô nàng đang dính chặttrên cửa ra, vừa định đóng sập lại, một cái chân thon thả mang giày damũi nhọn màu trắng lại nhanh nhẹn thò vào giữa chặn lại.
“Anhgiai à, nể nang em chút đi, ít nhất cũng chờ em giới thiệu xong đã.” Cơbản là làm bên mấy bộ phận tiêu thụ gì đó luôn phải có thể chất của mộtchú gián bé nhỏ, cô nàng trước mắt cũng không ngoại lệ.
Lam Dực liếc đôi giày da kia, mở miệng, nhả ra đúng một chữ: “Nói.”
“Tên em là Hoắc Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-trung-sinh/2541780/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.