Đản Hoàng Tô vừa bướcra khỏi sơn môn Tử Thần Phủ đã thấy có cái gì lạ lạ, dưới chân đúng làvách núi đen, mà trước mắt lại là biển mây mênh mông mờ mịt, ngọn núimàu xanh nhạt như ẩn như hiện trong những đụn mây trắng như bông.
Cho dù ở chỗ thần tiên này có tiệm cơm thì nàng cũng không đi qua được!
Đản Hoàng Tô thở dài, chán nản xoay người định về, vừa quay người xong nước mắt đầy mặt —— sơn môn đâu không thấy, Tử Thập Nhất đâu không thấy,trước mắt vẫn là biển mây mờ mịt mà thôi.
Trong lòng Đản Hoàng Tô cũng hiểu được, có lẽ Tử Thần Phủ được giấu bằng ảo thuật hoặc trậnpháp nào đó, dù sao Tử Thần Phủ tồn tại theo chủ nghĩa duy tâm, nếu bịngười phàm nào đó xông vào lộn chỗ thì làm sao bây giờ.
Nhưng màsao nàng không nghĩ ra được chuyện này, chẳng lẽ chuyện Tử Thần Phủ bắtmạng internet đã khiến nàng cảm giác như đang ở nhà, vừa ra khỏi cửa làthấy đường cái?
Đản Hoàng Tô đứng cô độc ở trên cao, đứng trên cả vạn vạn người, nhìn ống tay áo phần phật như muốn tung mình lên trờixanh, không biết sao nàng chợt cảm thấy u sầu thê thảm!
Nàng nên làm gì bây giờ?
Chẳng lẽ cứ như trong chuyện cổ tích hay kể, chờ hoàng tử tới cứu?
Hay cần tự nỗ lực phấn đấu, quên mình nhảy xuống luôn?
Hay vừa nhảy xuống nàng có thể về nhà, tỉnh giấc thì phát hiện tất cả mọi chuyện trôi qua chỉ là một cơn mơ.
Nhưng mà…nàng sợ chết, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-trung-sinh/2541766/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.