Lý thị đầy mặt tàn nhẫn độc ác: "Nữ nhân này quả nhiên có vấn đề, nhất định là yêu tinh mang đến tai họa cho con ta, mong rằng đạo trưởng thay trời hành đạo."
Lão đạo sĩ chắp tay nói: "Đây là bổn phận của bần đạo."
Trong phút chốc, Thẩm Tương trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, những ánh mắt không có hảo ý đó giống như một bó mũi tên nhọn muốn đem nàng chọc thành lỗ thủng.
Lão đạo sĩ vuốt chòm râu bạc, đi tới gần Thẩm Tương, trường kiếm trong tay còn dính máu gà, tích một mảnh tuyết hồng.
Thẩm Tương sợ máu, không khỏi lo sợ, bước chân hơi lùi lại, vòng eo đột nhiên bị một cánh tay mềm mại ôm lại.
Ngẩng đầu vừa thấy, Liên Bích buông xuống mặt mày, ôn nhu nói ra mấy chữ: "Đừng sợ, còn có ta."
Thẩm Tương ngây ngốc, đáy mắt toàn là khuôn mặt của Liên Bích, đáy lòng sinh ra một dòng nước ấm kỳ quái.
Trước nay chỉ nhìn thấy Liên Bích cợt nhả, còn chưa gặp qua thần thái nàng vững vàng như vậy.
Liên Bích ôm vòng eo của nàng, mặt mày hơi nhíu, ánh mắt từ dịu dàng chuyển sang sắc bén, nhìn thẳng vào đôi mắt của lão đạo sĩ: "Ta nói lão đạo sĩ, nếu nàng không phải là yêu nghiệt, ngươi có tính là tổn hại người vô tội?"
Lão đạo sĩ rõ ràng sửng sốt, một lát sau xấu hổ cười cười: "Ta đương nhiên sẽ không làm tổn thương người vô tội, chỉ là muốn nhìn xem nữ tử này là bị loại yêu nghiệt nào bám vào người."
Liên Bích buông tay: "Ngươi nhìn xem đi."
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-tinh/1772909/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.