Sau khi Thẩm Tương thanh tỉnh, cảm giác nặng triu, nâng lên mí mắt lại nhìn thấy Liên Bích giống như chăn bông đắp trên người nàng, cái miệng nhỏ phấn đào đang hấp háy.
Lại nhìn quanh bốn phía, nào có bóng dáng tiểu hồ ly.
Thẩm Tương thật là hồ nghi, đầu ngón tay chọc chọc gương mặt Liên Bích: "Đêm qua chạy đi đâu, làm ta tìm thật vất vả."
Liên Bích bị đánh thức, mơ hồ ngẩng mặt lên, con ngươi như hồ nước sâu vọng tiến vào đáy mắt Thẩm Tương, thò mặt qua, hôn hôn môi Thẩm Tương: "Tiểu Tương Nhi của ta."
Thẩm Tương che miệng lại: "Ngươi...Ngươi như thế nào luôn như vậy, nơi này không phải có thể hôn loạn."
Liên Bích chớp mắt: "Vậy có thể hôn chỗ nào?"
Gương mặt Thẩm Tương nóng lên, cong môi nói: "Ngươi cái nha đầu thúi, chỗ nào cũng không được hôn."
Liên Bích hơi hơi cứng người lại, rũ đầu xuống, giống như lâm vào buồn nản nghĩ lại: "Không cho hôn ta liền không hôn, Tương Nhi không thích, về sau ta sẽ không làm."
Thẩm Tương nhìn nàng bộ dạng ủy khuất, vô cớ thấy đau lòng, tiện đả nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, ngươi có nhìn thấy tiểu hồ ly hay không?"
"Hồ ly?" Con ngươi Liên Bích buồn ngủ mông lung, gật gù như gà con mổ thóc, "Ngô, không phải vẫn ở đây sao?"
Toàn nói hươu nói vượn, Thẩm Tương thầm nghĩ, dã nha đầu nay còn chưa ngủ đủ đi.
Rời khỏi tửu lâu, Thẩm Tương đang muốn lên xe ngựa hồi phủ, đang nói chuyện với xa phu, muốn Liên Bích lên xe trước chờ nàng, sau lưng truyền đến thanh âm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-tinh/1772906/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.