Chương trước
Chương sau
Kỳ lạ, rất là kỳ lạ.
Đây là trực giác của Kim Hồ cùng Nam Cung Thắng khi vừa bước vào Nam Cung phủ.
Nếu đổi là người khác, khi gặp loại cảnh tượng này chắc chắn cũng hiểu được rằng đây không bình thường chút nào. Vốn chỉ cần một hai người đứng canh trước cửa, đằng này lại có mười lăm mười sáu người cả nam lẫn nữ, người nào người nấy vừa nhìn thấy Nam Cung Thắng cùng Kim Hồ từ trên xe ngựa xuống, đều che miệng, biểu cảm cùng một kiểu quả nhiên là như thế.
Vào tới hoa viên, hơn hai mươi người cầm chổi tụm năm tụm ba đứng ở một bên, người không biết chuyện còn tưởng chủ nhân Nam Cung phủ mắc bệnh sạch sẽ, tưởng chừng muốn đem hoa viên Nam Cung Phủ quét tước không còn một hạt bụi.
Kim Hồ thấp giọng hỏi: “Nam Cung Thắng, ngươi không thấy là dường như ai cũng nhìn chòng chọc vào ta mà cười à. Trên mặt ta có dính cái gì phải không?”
Nam Cung Thắng cúi đầu, hai tay cầm lấy hai bên tai Kim Hồ, cúi mặt xuống cẩn thận quan sát, “Không có a, bất quá so với ngày hôm qua còn đẹp hơn.”
Phút chốc, từ mọi ngóc ngách trong Nam Cung phủ truyền đến âm thanh hô hấp, âm thanh nói nhỏ cùng cười trộm.
Nam Cung Thắng gật gật đầu, “Kim Hồ, ngươi nói đúng. Người trong Nam Cung phủ đều có chút không bình thường.”
“Thì đúng là vậy mà, ta có cảm giác rằng mọi người đang xem cái gì đó giống như kịch hay vậy?”
Nam Cung Thắng ngẩng đầu, nhíu mày, nhìn xung quanh bốn phía. Nguyên là trong hoa viên, trên hành lang đám nha hoàn và mấy đứa sai vặt đang nhìn bọn hắn chằm chằm nhanh chóng rời đi, không dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng trên khóe miệng mỗi người đều lộ vẻ khó có thể nhịn cười.
“Không thể quản bọn họ.” Nam Cung Thắng kéo Kim Hồ hướng phòng mình đi tới.
Qua chỗ rẽ, đụng phải Thúc Bá, hắn nhìn thấy Nam Cung Thắng cùng Kim Hồ nắm tay dắt nhau đi, ánh mắt đột nhiên lóe sáng, khóe miệng cười âm hiểm, vượt quá thân phận đặt tay lên vai bọn họ, vỗ vỗ vai Nam Cung Thắng, hốc mắt ứa lệ, cảm khái nói: “Đại thiếu gia ngài rốt cuộc đã trưởng thành! Không thể tưởng được là lúc Phúc Bá còn sống, còn có thể nhìn thấy Đại thiếu gia của ta cuối cùng cũng trở thành một đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất!”
Nam Cung Thắng tò mỏ hỏi: “Phúc Bá, ta đã làm lễ trưởng thành từ lâu rồi mà.”
Phúc Bá không để ý, vừa dùng tay áo khẽ lau nước mắt, vừa cảm khái: “Ta thật sự đã có thể nhắm mắt rồi.” Sau đó rời đi.
Nhìn bộ dạng Phúc Bá như vậy, Kim Hồ hỏi: “Nam Cung Thắng, tại sao đến cả Phúc Bá cũng quái quái như vậy.”
“Hắn không sao, người ta nói người già thường có chút khuất tất, không có gì kỳ quái cả.”
“A.” Chỉ là Kim Hồ luôn có cảm giác có chút gì đó không thích hợp cho lắm.
Gần đến căn phòng Nam Cung Thắng dưỡng bệnh, đã thấy Nam Cung phu nhân, bà nhìn Kim Hồ, trên mặt lộ vẻ tươi cười hài lòng.
Kim Hồ đưa tay sờ mặt, hỏi: “Nam Cung phu nhân, có phải trên mặt ta có cái gì đó đúng không?”
Nam Cung phu nhân cầm hai tay Kim Hồ: “Còn dám gọi ta là Nam Cung phu nhân, đổi cách xưng hô đi.”
Kim Hồ hỏi: “Vậy ta nên gọi người là cái gì?”
“Đương nhiên là phải gọi nương rồi.”
“Hả?” Nam Cung Thắng cùng Kim Hồ đồng thanh hỏi ngược lại.
“Nương, người đang nói vớ vẩn gì vậy?” Nam Cung Thắng rất không vừa lòng.
Nam Cung phu nhân trái lại trừng mắt liếc Nam Cung Thắng một cái, “Ngươi không phải đang định bội tình bạc nghĩa đấy chứ! Nam Cung phủ chúng ta không cho phép phát sinh loại chuyện này.”
Nam Cung Thắng nghe vậy liền nhức đầu, “Nương, chúng ta đang mệt muốn chết, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Nam Cung phu nhân che miệng lại, cười nói: “Ha ha, đúng là nên cảm thấy mệt mỏi.” Nói xong giữ chặt tay Kim Hồ, “Hảo hài tử, vất cả cho ngươi rồi. Lát nữa ta sẽ cho người nấu chút nước nóng mang qua cho ngươi.”
“A.” Kim Hồ ngây ngốc đáp.
Quả thực là rất vất vả, Kim Hồ cùng Nam Cung Thắng đã chịu thử thách từ ánh mắt vô số người dọc đường, dường như đi Tây Thiên thỉnh kinh cũng không gian nan đến mức này, mệt đến mức thở mạnh.
Vừa vào đến phòng, Kim Hồ vội vàng giục Nam Cung Thắng, “Ngươi mau mau nằm xuống. Thân thể vốn đã không khỏe, ngày hôm qua…” Kim Hồ tưởng tượng đến sự việc hôm qua khuôn mặt đỏ bừng, “Dù sao bệnh vừa mới chuyển biến, không nên quá sức mệt nhọc.”
Nam Cung Thắng thấy hắn đỏ mặt, tâm liền động, trêu đùa: “Cơ thể của ta thế nào, ngươi hẳn là rõ hơn người khác rồi.”
Nói xong nắm lấy tay Kim Hồ không muốn buông ra.
“Ôi, hai vị cứ từ từ mà tình cảm!” Một âm thanh ở phía sau bọn họ vang lên.
Hai người nhất tề quay đầu lại nhìn, Kim Hồ mừng rỡ kêu lên: “Chi Chi tỷ, làm sao ngươi lại ở đây a!”
Chi Chi cười, cúi mình: “Kim Hồ thiếu gia, Nam Cung thiếu gia đã giúp ta chuộc thân. Ta hiện tại là người của Nam Cung gia.”
Kim Hồ kinh hỉ, “Thật sao, chúc mừng ngươi.”
“Đúng vậy! Ta cuối cùng cũng thoát khỏi hố lửa. Lại nói thêm, đều phải tạ ơn người, Kim Hồ thiếu gia.”
“Ta?” Kim Hồ hỏi ngược lại, còn không hiểu, một buổi tối ngắn ngủi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“Chi Chi, ngươi cũng không cần phải đa lễ với Kim Hồ. Ta mua ngươi về, ngoại trừ để cảm tạ ngươi ra, còn định nhờ ngươi hảo hảo chiếu cố Kim Hồ, dù sao hắn cũng khờ dại quá mức, sẽ không biết cách chiếu cố chính mình, sẽ đỡ phiền toái hơn nếu ngươi giúp hắn.”
“Được.” Chi Chi gật đầu đồng ý, chính mình với Kim Hồ cũng vô cùng hợp ý.
“Này, này.” Kim Hồ xen mồm nói: “Ta làm sao lại không biết cách chăm sóc chính mình? Lúc ở trên núi Thúy Vi, đều là ta chăm sóc Ngân Hồ cùng Bảo Hồ a! Nam Cung kia, vậy mà dám nói ta không biết chiếu cố chính mình? Thật sự là đã sỉ nhục trí thông minh của ta.” Hồ ly tỷ tỷ, tha thứ cho ta, không phải là ta cố ý quên mất người.
“A, ta đây thật sự phải cám ơn ông trời, cho các ngươi sống đến bây giờ. Không phát sinh sự tình gì.”
Kim Hồ còn muốn phản bác lại, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo tới, ào tới rất nhanh.
Nam Cung Thắng biết hắn đêm qua đã mệt muốn chết, nói: “Kim Hồ, ngươi mau ngủ đi.”
Kim Hồ bằng lòng, cũng dặn dò nói: “Ngươi cũng mau hảo hảo nghỉ ngơi, bồi bổ cơ thể.” Nói xong lăn ra ngủ.
Để lại Chi Chi cùng Nam Cung Thắng.
Nam Cung Thắng thấy Kim Hồ đã ngủ say, hỏi: “Chi Chi, ngươi có biết Nam Cung phủ đã xảy ra sự tình gì hay không? Làm sao hôm nay vừa vào tới, đã cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà.”
Chi Chi cười cười, hỏi ngược lại: “Nam Cung thiếu gia, ngài chưa bao giờ xem ‘Xuân Phong trấn chi tam cô lục bà’ à?”
Nam Cung Thắng gật gật đầu: “Ta đường đường là một đại hảo nam nhi, đương nhiên chỉ quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, làm sao có thời gian giải trí?”
Chi Chi đưa cho Nam Cung Thắng, “Người xem đi thì biết. Giờ ta phải cáo từ.” Cuối cùng còn không quên chế nhạo một chút, “Không quấy rầy Nam Cung thiếu gia nghỉ ngơi lấy lại sức.”
Nam Cung Thắng bị nàng nói vậy đâm chột dạ, vẻ mặt hồng lên.
Nhưng đến khi hắn mở ‘Xuân Phong trấn chi tam cô lục bà’ ra, đỉnh đầu liền bốc khói.
Hiện đang khiến cho Nam Cung Thắng dở khóc dở cười chính là bản tin sau.
Theo phóng viên do bản báo hẹn riêng ‘Đại má má đẹp nhất’ đã cung cấp thông tin, Nam Cung phủ Đại thiếu gia Nam Cung Thắng cùng với đại phu Kim Hồ mới tới, tối hôm qua cả đêm ở lại trong thiên tự đệ nhất phòng tại Đào Liễu Lâu trong ngõ Yên Liễu, theo những nhân sĩ bạo liêu biết chuyện, bắt đầu từ tối hôm qua, trong thiên tự đệ nhất phòng liền truyền ra rất nhiều âm thanh ồn ào. Căn cứ vào phân tích của nhân sĩ chuyên nghiệp, chính là tiếng rên rỉ, tiếng gầm gừ, cùng âm thanh kẽo kẹt của chiếc giường, mãi đến sáng sớm hôm nay mới ngừng, theo thông tin được cung cấp bởi ‘ta không phải là Phúc Bá’, buổi chiếu hôm qua, Kim Hồ đại phu đã rời khỏi Nam Cung phủ, mà khoảng đêm khuya, Nam Cung Thắng công tử cũng cấp tốc chạy tới Đào Liễu Lâu. Bản tin đưa ra hoàn toàn là sự thật, không có phụ họa thêm vào, chỉ sao chép lại, được chào đón đến với báo.
Mặt khác, nếu như muốn đặt trước thiên tự đệ nhất phòng Đào Liễu Lâu, thỉnh liên hệ đệ nhất tú bà Đại má má. (ở trên không phải quảng cáo)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.