Trên núi Thúy Vi, từ giữa sườn núi trở lên, dần dần ngập đầy mưa bụi, sương khói mịt mờ, tầm nhìn cực ngắn, nếu không phải người quen đường núi, sợ là không thể vào đến nơi. Cho nên núi Thúy Vi mới có nhiều cảnh vật khác thường quái lạ, giống trong truyền thuyết thần tiên quỷ quái.
“Uy… Kim Hồ… còn phải đi bao lâu mới tới a?” Chi Chi chống gậy, thở dốc hỏi.
“Còn lâu lắm!” Phía trước truyền đến âm thanh đáp trả của Kim Hồ, nhưng thân ảnh đã bị sương mù che phủ.
“Ta… thật sự… đi không nổi nữa.” Chi Chi đặt mông ngồi lên một tảng đá, “Ta phải nghỉ một chút.”
“Chi Chi tỷ, đi thêm vài dặm nữa rồi hẵng nghỉ ngơi. Cứ tốc độ này, một tuần nữa cũng không lên tới được.” Kim Hồ nhẹ nhàng quay trở lại, cau mày nói.
“Ta… từ trước đến giờ… chưa bao giờ đi nhiều như vậy. Thật sự… là đi không nổi.” Chi Chi không hề cường điệu, nàng ngay cả thở cũng còn không nổi, đừng nói là leo núi.
Kim Hồ cùng tiểu hoàn ngồi xuống.
Kim Hồ khịt khịt mũi, nói: “Ta cũng cảm thấy có chút không bình thường.”
“Có cái gì không bình thường?” Tiểu hoàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, hỏi: “Có cái gì là không ổn a? Kim Hồ thiếu gia ngài đừng dọa ta, lá gan của ta nhỏ lắm đó.”
Chi Chi an ủi nói: “Đừng nghe hắn nói, rõ ràng đang là ban ngày, làm gì có cái gì không ổn?”
Kim Hồ lắc đầu, “Không phải thần tiên quỷ quái. Giống như có người đã xông vào, ta ngửi được mùi hương của người lạ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-tinh-he-liet-nhat-bo-kim-ho/1321879/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.