Khách đến trọ đều không còn phòng trống, nhưng ông chủở trọ nhất định vẫn sẽ có phòng, vì thế, hai người ở cùng một phòng, vợ chồngvới nhau – đây rõ ràng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Có phòng dĩ nhiên sẽ có giường, đây là chuyện lớn nhấtmà Lăng Thanh Tuyết hiểu.
Tầm mắt nhấn nhá quanh phòng một vòng, cuối cùng đậulại trên bàn.
Giang Tùy Vân cởi ngoại bào ra, móc lên giá áo, xổ xổchăn rồi ngoái lại nhìn nàng, “Nương tử, vẫn chưa nghỉ à?”
LăngThanh Tuyết đi lại bàn, lật bát trà lên, nhảy lên mặt bàn, ngồi khoanh chân.
“Nương tử...” – phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, rồi Giang Tùy Vâncười cười, “Sao phải thế?”
LăngThanh Tuyết mắt điếc tai ngơ.
Hắn đi qua, ngồi bên cạnh bàn, nhìn nàng thật gần.
Trầm tĩnh mà an tường, y như lần đầu gặp gỡ vào đêmđộng phòng.
Thời gian dần trôi, không biết đã bao lâu, lâu đến nỗihơi thở của Lăng Thanh Tuyết đang nhắm mắt tĩnh tâm cũng trở nên không ổn, nàngrốt cuộc không thể nhịn được nữa mà mở mắt ra, làn thu thủy liền chống lại mộtđôi mắt đang hứng thú dạt dào, nghe được hắn nhẹ nhàng, bao dung khẽ gọi,“Nươngtử.”
“Huynh khôngngủ đi, chạy tới nhìn ta làm gì?”
“Nươngtử khiến người khác muốn nhìn.”
“Huynhvời ai đó vẽ một người càng đẹp mắt để ở đầu giường mà ngắm đi.” – nàng tức giận nói.
Nét tươi cười của Giang Tùy Vân nhiễm vài phần tà khí, “Cầngì phiền toái như vậy, chỉ cần nương tử lên giường ngủ, ta mở mắt ra là có thểnhìn thấy nàng rồi, hơn nữa bức họa chỉ là vật chết, mà nương tử lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-phu/105471/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.