Lăng Thanh Tuyết rời khỏi không bao lâu thì có ngườitìm tới Giang gia.
Hai nam tử đều xuất sắc ngồi ở đại sảnh Giang gia, mộtngười ôn nhuận như ngọc, một người ngọc thụ lâm phong.
“Tạihạ trước đây chưa từng cùng Trang chủ lui tới, không biết lần này các hạ đạigiá quang lâm có điều chi chỉ giáo?”
Tề Hạo Vũ mỉm cười, “Nghe nói Giang huynh ba ngày trướcthành thân, nên tại hạ tới chúc mừng.”
“Đatạ, nghe nói Trang chủ gần đây cũng thành thân, tại hạ cũng chúc mừng huynh.”
Tề Hạo Vũ thần sắc bình thản như cũ, vân đạm phongkhinh nói:“Chỉ tiếc tại hạkhông có phúc khí như Giang huynh, ngày thành thân của tại hạ, nương tử tại hạkhông đến kịp.”
Giang Tùy Vân thở dài, “Thật đáng tiếc, vậy sao Trangchủ còn có nhã hứng tới chúc mừng tại hạ thế?”
Tề Hạo Vũ nói thẳng vào trọng tâm, không hề quanh colòng vòng,“Theotin tức của tại hạ, tôn phu nhân ngày đó đã cứu một nữ tử mặc giá y, nên tìmtới muốn nhờ tôn phu nhân chứng thực việc này.”
“Thậtkhông khéo, nương tử nhà ta vừa rời phủ rồi.”
“Thậtđáng tiếc,” – Tề Hạo Vũ vẻ mặt tiếc hận, giọng nói cũng có chútmất mát, “Không biết tôn phu nhân có nói nữ tử được cứu họ tênthế nào, gia phụ ở đâu không vậy?”
Giang Tùy Vân mặt không đổi sắc nói, “Thật sự làkhông có, thứ tại hạ mạo muội, không biết tôn phu nhân danh xưng thế nào, việcnày nói không chừng còn có thể sáng tỏ vài phần sự việc.”
“Nànglà nhị tiểu thư của Lăng gia Bảo ở Giang Bắc, khuê danh Thanh Tuyết.”
“Hả?” – Giang Tùy Vân kinh ngạc thốt lên.
Tề Hạo Vũ nhất thời căng thẳng, “Làm saovậy?”
“Tênnày sao lại giống nương tử nhà ta như vậy?”
Sắc mặt Tề Hạo Vũ hơi trầm, “Nữ tửGiang huynh cưới cũng họ Lăng?”
“Khôngphải.”
“Thế sao tônphu nhân lại họ Lăng?”
Nét khó xử hiện lên mặt, Giang Tùy Vân thoáng trầmngâm rồi nói: “Việc này nói đến cũng thật kỳ lạ, sau khi độngphòng, tại hạ mới biết tân nương tử đã bị đánh tráo, lại vì thân thể nương tửvẫn còn hư nhược nên nhất thời chưa kịp hướng nhạc phụ giãi bày chuyện này.”
Càngnghe, nét mặt Tề Hạo Vũ càng khó coi, “Đã động phòng rồi ư?”
Giang Tùy Vân cười xấu hổ, “Hôm đó tạihạ cũng hơi quá chén, không để ý đến thân thể nương tử hơi không khỏe, có chútnóng vội, lửa gần rơm rồi cũng bén lửa, cũng may nương tử có phúctinh hộ mạng nên vẫn không bị gì.”
“Ba”một tiếng, Tề Hạo Vũ tay nắm chặt mép bàn trà, vẻ mặt xanh mét.
“Tề Trang chủ__”
TềHạo Vũ mắt trầm như nước, thanh âm lạnh lùng: “Tại hạ muốn mời Giang huynhgặp một người.”
“Ai?”
“Gianghuynh thấy sẽ biết.” – Tề Hạo Vũ quay sang gật đầu với tùy tùng đứng cạnh,hắn hiểu ý bước nhanh đi.
Không bao lâu sau, một người đàn bà tiến vào.
“Bà mối!” – Giang Tùy Vân kinh ngạc.
Tề Hạo Vũ trừng mắt với người đàn bà, “Ngươibiết gì nói ra hết đi.”
Bà mối run rẩy trình bày rõ ràng chân tướng từ đầu đếncuối, sau cùng dập đầu nói: “Việc này đều do tiểu thư sai bảo,lão chỉ là tham một ít tiền thôi, thật sự không liên quan tới lão đâu.”
Giang Tùy Vân xúc động, vẻ mặt xin lỗi nhìn Tề Hạo Vũ,“Việc đã đến nước này, vô luận ta nói gì cũng đều vô nghĩa, chỉ có thể sâu sắctạ lỗi cùng Trang chủ, ván đã đóng thuyền, nương tử tại hạ không cókhả năng trả lại cho Trang chủ rồi.”
“Nàngthật sự đã rời phủ rồi?”
“Thiênchân vạn xác.” (một nghìn lần chínhxác)
“Sau khi việc xảy ra,nàng không nói gì ư?”
Giang Tùy Vân lấy tay che miệng, ho nhẹ, mặt phiếmhồng, “Nương tử chỉ nói nếu ta không phải là thư sinh văn nhược, việcnày lại có nguyên do khác, nàng hẳn đã không tha mạng cho ta.”
“Nàngđi đâu?”
“Việcnày nàng không nói, chỉ bảo đi giải quyết một chuyện rồi sẽ trở về bàn bạc dứtđiểm chuyện này với ta.”
“Cáotừ.” – Tề Hạo Vũ bỗng nhiên đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.
Dõi theo hình ảnh đoàn người Tề Hạo Vũ rời đi, GiangTùy Vân vẻ mặt đăm chiêu gõ gõ lên mặt bàn.
“Quản sự.”
“Vângthưa thiếu gia.”
“Mauchóng xử lý hôn ước với Lý gia cho ổn thỏa, chuẩn bị lễ vật chu đáo vào, ta đếnLăng gia Bảo trước.”
“Vâng.”
Sau khi rời khỏi Giang phủ, ra khỏi thành Dương Châu, LăngThanh Tuyết chạy nửa ngày liền, đến khi thấy một quán trà bên đường mới ghìmcương xuống ngựa, đi vào nghỉ chân.
“Một chén trà lạnh.”
“Được.”
LăngThanh Tuyết vừa đánh giá người chủ quán trung niên, vừa bưng chén trà lạnh tiểunhị vừa đem tới, chưa kịp uống ngụm nào đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Xem rangười sắp tới thật vội, có lẽ có chuyện gì nghiêm trọng đang chờ hắn phía trướcrồi.
Chỉ giây lát sau, một tiếng họ ngựa kéo dài vang lên,người mới tới vội vàng dừng ngựa trước quán trả nhỏ.
“ThanhTuyết.”
LăngThanh Tuyết ngạc nhiên xoay qua, in vào mắt là khuôn mặt nôn nóng của Tề HạoVũ, “Tềđại ca!” – sao hắn lại tới đây?
Bốn mắt nhìn nhau, không khí nhất thời có chút xấu hổkhó nói. Bọn họ đáng lẽ là một đôi vợ chồng son, đáng tiếc thế sự khó lường,hai người vốn có thể kết tần tấn bây giờ lại phát sinh mấy phần lạ lẫm.
“Muội…” – Tề Hạo Vũ mày nhíu lại, có chút khó nói, suy nghĩthật nhanh rồi chuyển đề tài: “Bình an là tốt rồi, huynh vừa điqua Giang gia, nghĩ muội hẳn là men theo đường bộ trở về Lăng gia bảo nên liềnđuổi sát theo sau.”
Điqua Giang gia? (chú ý nghen, Tề cadùng chữ “đi qua” chứ không phải “ghé vào” nha! Vậy mới thấy Tuyết tỷ đúng là…không tầm thường >”
Lăng Thanh Tuyết dù kinh ngạc trong lòng, vẻ mặt vẫn bấtđộng thanh sắc, hơi vuốt cằm, nói: “Thìra là thế.”
Do dự một lát, Tề Hạo Vũ vẫn hỏi: “Kếtiếp muội tính sao?”
“Muội nghĩ vềbáo cáo với cha mẹ mọi việc rồi tính sau.” – nàng không cho hắn một đáp án minh xác*.
*minhxác: chính xác và rõ ràng ^^ lối chơi chữ của người Hoa thật thâm thúy nha!
“Huynh đưa muội về.”
“Không cần.” – nàng không chút nghĩ ngợi, dứt khoát cự tuyệt, sauđó thấy lòng nao nao, vội vàng bổ cứu: “Muội nghĩ Tề đại ca nhấtđịnh công việc bề bộn, không muốn lại làm phiền huynh, muội một người đi vềnhất định không thành vấn đề.”
*bổcứu: bổ sung và cứu chữa =.=
TềHạo Vũ ảo não trong lòng. Chỉ mới đây thôi, mà đã bắt đầu vạch rõ ranh giới rồisao?
“Thật mà, Tềđại ca, muội hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy vẫn luôn bình an vôsự, hơn nữa phía bắc này cũng có sản nghiệp của Lăng gia bảo, sẽ có người chămsóc muội.”
“Vậy đượcrồi, vậy muội đi đường cẩn thận nha.”
“Ân.” – không động vào chén trà, nàng vội vàng đứng dậy,“Muộicáo từ trước.”
*ân:hiểu là “ừh”, “ừhm”, mà dịch “ừhm” thì cũng ok thôi nhưng để “ân” cũng được mànhỉ ^^ nghe nhẹ nhàng hơn so với “ừhm”.
“ThanhTuyết __” – Tề Hạo Vũ theo bản năng gọi nàng.
“Tề đại ca?” – nàng dừng bước nhìn lại, khó hiểu.
“Không cầnbiết đã xảy ra chuyện gì, huynh chờ quyết định của muội.” – hắn nhìn nàng, nói thong thả mà chắc chắn.
“Tề đại ca__” – nàng mím mím môi, mí mắt cụpxuống, thấp giọng nói: “Huynh tìm thục nữ khác đi, cáo từ.” – nói đoạn xoay người chạy khỏi quán trà nhỏ, lên ngựađi một mạch không ngoái đầu nhìn lại.
Cho ngựa chạy một lúc, chẳng biết đã bao lâu, LăngThanh Tuyết hơi dùng lực, ngựa phát ra một tiếng “hí” nhỏ rồi dừng lại.
Không xa phía trước có một dòng suối nhỏ, nước suốitrong vắt thấy đáy, cá tôm ẩn hiện.
Nàng dẫn ngựa đến bên dòng suối, để mặc ngựa uống nướcăn cỏ, rồi vốc chút nước rửa mặt.
Một mặt dây chuyền bằng ngọc phỉ thúy từ vạt áo rơira, nàng nhanh nhẹn thi triển khinh công chụp lại, sau đó tỉ mỉ quan sát.
Mặt dây chuyền hình tròn, chất ngọc sáng mà trongsuốt, hoa văn phức tạp, chạm trổ tinh tế, vừa nhìn đã biết là đồ xa xỉ.
Đây không phải dây chuyền của nàng, hơn nữa ở giữa làmột chữ “Giang” viết theo lối chữ triện đã cho nàng biết chủ nhân của nó là ai.Nhất định hắn nhân lúc nàng hôn mê đã để vào người nàng.
Vật quý trọng như vậy nàng sẽ không lấy. Hơi hơi nắmtay, Lăng Thanh Tuyết quyết định.
Sau khi tạm nghỉ, nàng lên ngựa, quay trở lại đườngcũ.
Sáng sớm tinh mơ khi mặt trời vừa mới mọc, nàng đãcưỡi ngựa ra khỏi thành Dương Châu, đêm khuya tĩnh mịch, dưới ánh trăng lạnhlẽo, nàng xuống ngựa trước cửa Giang phủ.
“Thiếu phunhân!” – nhìn thấy nàng, hạ nhân trongphủ hết sức kinh ngạc, một người lại gần tiếp dây cương từ nàng, người khácchạy vội vào trong bẩm báo.
Giang Tùy Vân đã đi ngủ từ sớm vội khoác thêm áo đira, hai người gặp nhau ở hoa viên.
“Ngại quá,đêm khuya lại đến quấy rầy huynh.”
“Nươngtử, xảy ra việc gì à?” – hắn cẩn thậnquét mắt từ trên xuống dưới, sau khi xác định nàng không bị gì mới yên tâm.
“Ta khôngsao, ta quay lại để trả vật này cho huynh thôi.”
“Vậtnào?” – thấy nàng lôi mặt dây chuyền từ áo ra, hắn đã có câutrả lời, lại gần đè tay nàng xuống, không cho nàng lấy ngọc bội ra,“Chúngta về ốc rồi nói sau.”
LăngThanh Tuyết thấy rõ, dù dưới ánh trăng mờ ảo, mặt dây chuyền vẫn trong trẻoxinh đẹp như vậy, thật là một vật vô giá.
“Cũng được.”
Nàngvừa trả lời, hắn đã phân phó một nha hoàn đứng gần đó:“Chuẩn bị nước chothiếu phu nhân tắm rửa.”
“Giang…” – hai chữ “công tử” đến miệng lại bị nuốt vào, nànghơi cứng ngắc nói: “Không cần, giải quyết xong ta sẽ lại đi.”
Giang Tùy Vân nắm tay nàng hơi siết, lạnh nhạt nói: “Đêmđã khuya, thân gái như nàng sao có thể một người một ngựa nói đi là đi? Có làviệc gấp cũng hẵng chờ đến hừng đông ngày mai hãy nói.”
LăngThanh Tuyết nhận ra ám chỉ của hắn, có mặt hạ nhân ở đây, coi như cho hắn chútmặt mũi, nhưng nét mặt vẫn rất không tình nguyện.
Hai người trở lại phòng ngủ, sau khi cho hạ nhân luixuống, Lăng Thanh Tuyết tháo dây chuyền ra, đặt lên bàn, “Vậtnày trả lại cho huynh, phiền huynh trả lại cái của ta.” – vốn trên cổ nàng cũng đeo một sợi dây đơn giản trêncó mặt ngọc thiền trụy, tuy không giống với mặt ngọc của Giang gia nhưng cũnglà một vật báu khó tìm, nữ nhân Lăng gia từ khi ra đời đã đeo một mặt ngọc thiềntrụy như thế.
Giang Tùy Vân lơ đãng liếc mắt nhìn mặt ngọc, cườihỏi: “Chẳng lẽ nương tử ngại ngọc bội này không tốt?”
“Mặt ngọc quýtrọng như vậy có cái gì không tốt, nhưng nó chẳng phải đồ của ta, dĩ nhiên tacũng không đeo bên mình làm gì.”
“Đưacho nương tử thì là của nương tử, nương tử nên cất vào, đừng để người ngoàithấy được lại nổi lên tà tâm, như vậy e rằng không tốt.”
“GiangTùy Vân __” – Lăng Thanh Tuyết nghiến răng kêu tên hắn.
Hắn cười khẽ, “Sao vậy?”
“Huynh đừngkhiêu chiến nhẫn nại của ta.”
“Tađã chạm đến điều cấm kỵ của nương tử sao?” –hắn cười nhẹ nhàng, một bộ hoàn toàn thấu hiểu, “Xem ra vẫn chưamà.”
Nàngnghiêng đầu, nắm tay, hít sâu, tự kiềm chế nỗi xúc động muốn đánh người, rồimới một lần nữa chú ý đến hắn, “Sau khi ta rời khỏi, Tề Hạo Vũ có phải đãđến hay không?”
“Hả? Nàng gặphắn à?” – hắn nghiêm mặt.
“Ừhm, hắn nóichuyện thật cổ quái, ta nghĩ hẳn là ngươi đã nói gì với hắn đúng không?” – nàng hồ nghi nhìn hắn.
“Vi phu bấtquá chỉ là ăn ngay nói thật thôi, có lẽ Tề Trang chủ hiểu lầmchuyện gì chăng, vi phu cũng không biết, nàng có muốn vi phu đặc biệt tìm hắngiải thích một phen?” – hắn còn vờ hỏicứ như thật.
Nàng nhíu mày, “Hiểu lầm thì hiểu lầm,cũng chẳng có gì phải giải thích.” –vốn cũng chẳng phải sở thích của nàng, chẳng qua lời phụ mẫu không thể cãi,trước khi thành thân không chạy trốn được, trên đường lại gặp biến cố (là bão táp đó),nhưvậy chỉ có thể trách âmkém dương sai*khiếnviệc chung thân đại sự này chỉ có thể ngâm nước nóng*.
*âmkém dương sai: thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếphiểu lầm kia. (cám ơn nàng Tiểu Diệp Thảo, ta tra từ nhà nàng ấy); ngâm nướcnóng: hiểu đại khái là hỏng việc, xôi hỏng bỏng không =.=
Nghe nàng nói vậy, Giang Tùy Vân không khỏi cười hiểuý. Xem ra việc hôn nhân với Tề Hạo Vũ này cũng chỉ là vì lệnh phụ mẫu khó cãi,đành nhắm mắt đưa chân mà thôi.
“Ngọc trụycủa ta đâu.” – nàng một lần nữa trở lạichủ đề cũ.
Hắn mỉm cười, dang hai tay, nói với nàng: “Ngaytrên người vi phu, nương tử có thể tự mình tới lấy.”
Hắnnghĩ nàng không dám sao?
Lăng Thanh Tuyết cực kỳ bực bội, sải chân hai bước,hai tay mò mò trong cổ áo hắn.
Vừa vặn lúc này, một nha hoàn tiến vào đưa đồ ănkhuya, vừa thấy tình trạng của hai vị chủ tử, vội vàng lui ra: “Nôtỳ cái gì cũng không thấy.”
LăngThanh Tuyết trừng mắt nhìn cô ta lùi dần ra ngoài, nhất thời quên thu hai tayđang nắm cổ áo Giang Tùy Vân, trong lòng bỗng tràn đầy cảm giác vô lực.
Giang Tùy Vân thuận thế ôn nhu ấp tay nàng trong taymình, cười nói: “Nương tử cả ngày bôn ba vất vả hẳnmệt lắm rồi, hay dùng chút thức ăn khuya giải bớt mệt nhọc nhé.”
“Buôngtay.” – Lăng Thanh Tuyết có chút xấu hổ.
“Giữa phu thêkhông nên quá câu nệ.”
Thậtsự là khiến thánh nhân cũng phát hỏa mà. Không thể nhịn được nữa, tay trái nàngnhanh như điện xẹt vươn ra, dễ dàng khống chế hắn.
“Xemra giảng đạo lý với huynh không hiệu quả bằng trực tiếp động thủ nhỉ.” – nàng cười.
Hắn cũng cười, nụ cười hơi giống cười khổ.
“Nương tử __”
“Gọibậy nữa sẽ bị điểm á huyệt.” –nàng tuyệt đối không phải đang hù.
“Vậy nàngđiểm đi.” – phản ứng của Giang Tùy Vâncàng kiên định.
“Uy…” – Lăng Thanh Tuyết khó tin nhìn trừng trừng, “Huynhngười này sao lại mặt dày mày dạn như vậy, thật uổng cho huynh một bộ dáng hàohoa phong nhã, dáng vẻ thi thư đạt nghĩa, ta đã nói rồi chứ có phải không đâu,chuyện này từ đầu tới cuối đều là sai lầm, sao huynh cứ phải một mực khăngkhăng như vậy?”
Giang Tùy Vân nhìn sâu vào mắt nàng, mỉm cười: “Chúngta đã bái thiên địa, đã vào động phòng, lại đã đồng giường cộng chẩm, khôngphải phu thê thì là gì?”
Lăng Thanh Tuyết bất lực buông tay, thở dài: “Giangcông tử, ta vốn không phải là người huynh muốn lấy làm vợ, do bị người khácthiết kế gài bẫy mới phải thay mận đổi đào bái đường thànhthân với huynh, may mà sai lầm lớn còn chưa tạo ra, nên huynh không cần cổ hủkiên trì muốn phụ trách như vậy.”
GiangTùy Vân nhìn nàng, cười mà không nói.
“Huynh cườigì?” – nụ cười hàm súc mà không rõ ý tứcủa hắn khiến nàng hơi hoảng hốt.
“Nương tử,nàng cho rằng ta thân là kẻ thương nhân lại có thể cổ hủ sao?” – hắn không đáp mà hỏi ngược lại.
Nàng đột nhiên không dám đấu mắt với hắn, theo bảnnăng dời mắt sang chỗ khác: “Ta không phải là huynh, sao biếtđược.”
“Chính cáigọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” – hắn nhìn nàng nói nhỏ.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyết hơi khác lạ, bĩu môi: “Bấtquá chỉ là một cái túi da mà thôi.”
Hắn nhẹ nhàng cười: “Ta cũng chỉ vừavặn thích túi da này mà thôi.”
Nànggiật mình, vẻ mặt quái dị nhìn hắn.
Hắn thong dong tự nhiên nói: “Nương tửsao lại giật mình như vậy?”
Lăng Thanh Tuyết dường như không nghe thấy, tự nói mộtmình:“Khi ta mười lăm tuổi từng trúng một loại kỳ độc, bị hủy dungmạo, lúc ấy thanh mai trúc mã có hôn ước với ta đã lâu liền từ hôn.”
Nétmặt Giang Tùy Vân rối rắm.
Nàng liếc mắt nhìn hắn, nói thêm: “Thíchtúi da này không chỉ mình ngươi, nam tử vốn trọng sắc, khó ai chung tình.”
“Người nôngcạn như vậy, sao nương tử vẫn để trong lòng? Nam nhân trên thế gian thật sự vẫncòn những người có tâm.”
“Ồ?Vậy sao?” – nụ cười của nàng thoáng chút mỉa mai, “Vịhôn phu thứ hai mập mờ tình cảm cùng nha hoàn bên người ta, trước đêm thànhthân bị ta đánh gãy một chân, vì thế hôn sự cũng phải hủy bỏ.”
GiangTùy Vân đau lòng nhìn nàng, không bỏ qua vẻ mặt bi thương chợt lóe của nàng.Tên kia có lẽ chưa làm nàng tổn thương, nhưng sự phản bội của nha hoàn sớm tốiở chung lại chém một nhát thật sâu vào lòng nàng.
“Nương tử __”
“Muốnbiết chuyện gì đã xảy ra với vị hôn phu thứ ba của ta không?” – nàng mang vài phần ác ý thích thú nhìn hắn, tiếptheo vẻ mặt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, “Hắn bất quá chỉ là ngụyquân tử lừa đời lấy tiếng mà thôi, nên ta tận mắt thấy hắn bị cừu gia giết chếtcũng không dẫn người tới cứu viện.”
GiangTùy Vân không biết nên nói gì. Những chuyện này cùng những điều thế gian rỉ tainhau khác xa một trời một vực, chỉ tội nàng bị những lời đồn thổi hại, khiếnkhuê danh không tốt, phương hoa hư độ.
“Giang TùyVân”, nàng chăm chú theo dõi những biến hóatrên mặt hắn, “Huynh là dạng người nào ta không rõ ràng lắm,cũng chẳng quan tâm, nhưng những kẻ có hôn ước với ta những năm gần đây đềuhạnh kiểm xấu, giống như ta bị nguyền rủa vậy. Cho nên, ta không thể tin tưởnghuynh.”
Tronglòng Giang Tùy Vân thoải mái. Dù sau này ai đối xử với nàng thế nào, nàng cũngđã hình thành sự nghi ngờ sâu sắc với nhân cách con người rồi. Đối với nàng,hắn ngoài đau lòng, cũng chỉ là đau lòng.
“Ta biết, lúcnày muốn nương tử tin ta chẳng khác gì đang ép buộc nàng.”
“Huynhhiểu được là tốt rồi.” – nàng tuy làngười giang hồ nhưng vẫn thích nói lý cùng người khác hơn là đánh đánh giếtgiết.
“Tục ngữnói: “Bách thế tu lai đồng thuyền độ, thiên thế tu lai cộng chẩm miên”*. Bởi vậy có thể thấyđược, duyên phận của con người rất sâu xa, nương tử cần gì phải nóng vội phủđịnh hết thảy, ngại chi thử mở lòng một lần, biết đâu ta mới chính là phu quântrong thiên mệnh của nàng thì sao.” – hắn thành khẩn nói.
*”Báchthế tu lai đồng thuyền độ, thiên thế tu lai cộng chẩm miên”: trăm kiếp tu đượcchung thuyền, ngàn đời tu được gối giường ngủ chung.
Lăng Thanh Tuyết trầm mặc một lát, động tác kế tiếp làlần theo cổ hắn lấy lại ngọc trụy, vật hồi cố chủ, cất vào người.
Sau đó, nàng giải huyệt cho hắn, “Tanên cáo từ, chúc huynh sớm tìm được Lý tiểu thư.” – dứt lời liền xoay người bước đi.
“Vì sao nàngcứ nhất định đẩy mọi người cách xa nàng cả ngàn dặm như vậy?” – giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm của hắn vang lên từđằng sau, nặng nề mà xao xuyến lòng nàng.
“Cũng khônghẳn là vậy, à mà đúng rồi,” – nàng bỗngdưng quay đầu, cười thản nhiên: “Vị hôn phu thứ hai của ta cũnglà con nhà gia thế đó, hừm, thật đê tiện.”
GiangTùy Vân bị thu hút bởi lúm đồng tiền của nàng, nhất thời không phản ứng.
“Đêm hômkhuya khoắt, con một thân nữ nhi lại muốn ra ngoài sao?” – một giọng nói đột nhiên từ trong viện truyền ra, làmhắn hoàn hồn, vội vàng chạy lại.
Sao mẹ lại đến đây?
Lăng Thanh Tuyết nhìn người phụ nữ trung niên đangchặn đường mình, nhất thời ngạc nhiên đến mức quên trả lời.
“Nương, đã trễ như vậy, sao mẹ lại còn tớiđây?”
Đang định mở miệng đã bị Giang Tùy Vân giành lời, LăngThanh Tuyết liền đơn giản ngậm miệng không nói.
“Cô dâu mớicưới ba ngày đã giận dỗi, lão xương cốt ta đây sao có thể an tâm cho được?”
“Làcon không đúng, làm nương bận tâm.” –Giang Tùy Vân nhìn sang bên, nhẹ gọi, “Nương tử.”
Lăng Thanh Tuyết nhận được ánh mắt cầu cứu của hắn,cắn cắn môi rồi nói. “Lão phu nhân, con không phải Lý tiểu thưmà Giang gia định cưới. Con là nhị tiểu thư của Lăng gia bảo ở Giang Bắc, trênđường xuất giá xui xẻo gặp bão, trượt chân rơi xuống nước mới lâm vào hoàn cảnhthần trí mơ màng bị người hạ dược đưa vào Giang gia, con hiện tại phải trở về.”
Gianglão phu nhân thần sắc không đổi, “Ta chỉ hỏi con hai câu thôi.”
“Lão phu nhânxin hỏi.”
“Ngườicùng Vân nhi bái đường là con?”
“Làcon.”
“Vàođộng phòng thì sao?”
“Cũng làcon.”
Nàngcảm thấy có gì không đúng, đang định tiếp tục giải thích thêm thì đã bị một câu chém đinhchặt sắt của Giang lão phu nhân chặnhọng: “Một khi đã như vậy, con chính là con dâu của Giang giachúng ta, đây là chuyện không thể thay đổi.”
LăngThanh Tuyết nhất thời nghẹn lời.
“Tùy Vân, đêmđã khuya, còn không cùng thê tử của con về phòng nghỉ ngơi đi.” – Giang lão phu nhân trừng mắt với con.
“Chúng ta vềngủ thôi.” – hắn thừa cơ giữ chặt ngườibên cạnh: “Nương, người cũng về nghỉ ngơi đi.”
Giang lão phu nhân lại nhìn Lăng Thanh Tuyết đang cóchút sợ run, nói: “Con dâu, con yên tâm, những việc sau nàyGiang gia sẽ xử lý thỏa đáng, tuyệt không ủy khuất con. Chúng ta cũng sẽ cửngười giải thích rõ ràng với thân gia, gửi sính lễ long trọng*.” (nguyên bản là “trọngsính”, chữ “trọng” vừa là quan trọng, vừa nghĩa là nặng =.= thật là từ ngữ caothâm hàm súc quá đi!)
Lăng Thanh Tuyết khó tin nhìn Giang lão phu nhân nóixong thong dong rời đi. Vì sao nàng có cảm giác bị mẫu thân Giang gia liên thủlừa người đây?
Sự tình sao lại biến thành như vậy?
Ôm tất ngồi trên nhuyễn tháp, Lăng Thanh Tuyết haihàng chân mày nhíu chặt, nhìn vầng Minh Nguyệt (trăng sáng) giắt ngang qua cửa sổ, đôi môi đỏ mọng hơi mím mím cắncắn, trên mặt có mấy phần phiền não cùng vài phần mơ hồ.
Từ năm mười ba tuổi, nàng đã hành tẩu giang hồ, ăn giónằm sương là chuyện bình thường, một nắng hai sương bôn ba cũng đã thành thóiquen, nhưng lời nói vừa uy nghiêm lại không kém phần thân thiết của Giang lãophu nhân lại khiến lòng nàng nổi lên trăm vị tạp trần.
Mẫu thân sớm mất, phụ thân dù yêu thương nhưng vẫnkhông có được nét ôn nhu dịu dàng của người mẹ, tối nay nàng bỗng thấy rất nhớmẹ.
Tiếng bước chân từ đằng sau, nàng cũng chẳng quay đầu.
Một chiếc áo choàng dừng trên vai nàng, một giọng nóithanh nhã ôn hòa vang lên bên tai: “Suy nghĩ cái gì, sao cònchưa ngủ?”
“Còn huynh,sao vẫn chưa ngủ?” – nàng thuận miệnghỏi lại.
Giang Tùy Vân ngồi xuống cạnh nàng, cùng nhìn vầngtrăng sáng, khẽ cười: “Vi phu chỉ là có chút giường đơnchiếu lạnh thôi.”
Nànglập tức xoay sang trợn mắt liếc hắn một cái.
Giang Tùy Vân cười: “Lời của vi phu làthật lòng, nương tử cớ sao lại giận dỗi vi phu?”
“Takhông muốn nói chuyện với huynh.”
“Trongphòng chỉ có hai người chúng ta, cả hai lại không ngủ được, chuyện trò một chútcũng tốt, nếu không vi phu khó tránh khỏi miên man suy nghĩ.”
“Đólà chuyện của huynh.”
“Nươngtử thật đanh đá.” – hắn cười khẽ.
Nụ cười sung sướng mà nhẹ nhàng, từ tai thấm vào lòngLăng Thanh Tuyết. Lại không phản cảm, nàng cũng chẳng trách cứ hắn.
Ánh trăng như vậy, tâm sự như vậy, có người bầu bạn kểra cũng không gọi là phá hỏng không khí.
Ánh trăng thật mê người, mà người ôm tất ngắm trăngngoài cửa sổ lại càng mê người hơn, ánh trăng bàng bạc rơi trên thân thể nàng,chảy qua đầu mày khóe mắt, toát lên vẻ nhu tình, khiến người ngắm lòng xaođộng, nhịn không được càng muốn lại gần…
Người chật vật té xuống đất, Giang đại thiếu gia khôngkhỏi cười khổ:“Nươngtử, nàng xuống tay cũng quá nhanh.”
“Huynhvề giường ngủ đi.” – nàng nhăn mày trợn mắt nhìn hắn, kéo áo choàng ratrả lại cho hắn: “Đem áo của huynh đi đi.”
“Viphu đắc tội nàng nhưng áo choàng không có, cần gì cứ phảigiận chó đánh mèo nhưvậy?”
Lăng Thanh Tuyết cầm gối đầu trên nhuyễn tháp ném hắn.
Giang Tùy Vân ôm lấy gối, cười khẽ: “Trên gối đầucòn vương mùi của nương tử, ta ôm vào cũng sẽ gặp mộng đẹp, tuy nhiên __” – hắn nhướng mày, chống lại ánh mắt xấu hổ của nàng,nói tiếp: “Nương tử lấy gì gối đầu đây?”
“GiangTùy Vân __”
“Tađây.”
“Đừngép ta động thủ với huynh.”
Giang Tùy Vân “À” một tiếng, sau đó giọng nói chứa vài phần hoang mang: “Độngthủ động cước với vi phu không khỏi khiến nương tử trở thành bất nhã, hay để viphu động thủ động cước với nàng có vẻ tốt hơn.”
Lăng Thanh Tuyết quét mắt nhìn khắp nhuyễn tháp mộtlần, cuối cùng ném áo dài về phía hắn.
Nhất thời, Giang Tùy Vân từ đầu đến chân bị phủ bởi áonàng, giọng nói pha ý cười sau lớp áo truyền ra: “Nương tử thật thơm nha.”
Nàng muốn điên rồi. Sao nam nhân này cứ thích trêuchọc nàng như vậy hả?
Khoảnh khắc Giang Tùy Vân chui ra khỏi lớp áo xốnglùng nhùng, đã thấy nàng lại bó gối nhìn ra cửa sổ, không khỏi nhẹ nhàng lắcđầu, đặt gối đầu và áo lên nhuyễn tháp.
“Nươngtử, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nàng không để ý đến hắn.
Giang Tùy Vân vươn tay, bàn tay sắp chạm đến mái tóchuyền đã suy sụp buông xuống. Có một số việc không nên nóng vội, tâm tình củanàng lúc này có vẻ không tốt lắm, không nên tiếp tục trêu nàng, vạn nhất thẹn quá hóagiận, e rằng nàng lại bỏ đi.
Lăng Thanh Tuyết nghe âm thanh hắn về giường nằmxuống, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Dần dần, nàng từ ôm gối chuyển sang nửa dựa vào cửasổ. Dường như đã lâu nàng không có tâm trạng phiền muộn như vậy, cô độc ngồitrước cửa sổ lặng lẽ ngắm ánh trăng bi thương.
Ánh trăng mờ ảo đi mất cũng là lúc bóng đêm nhạt dần,mà người dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi lúc nào không biết, giấc ngủ thật sự sâu,khóe miệng còn vương nét cười nhợt nhạt.