Người hầu nghe lệnh có chút bất an, đưa mắt nhìn sang cánh cửa gỗ, xem ra chủ nhân thân yêu của cô lại làm phật lòng tên ác ma này.
Hứa Mộ Nhiên rời đi chưa được bao lâu, cánh cửa kia lại mở, Âm Tuyết Ánh bước ra, người hầu như muốn mở miệng thông báo, cô lại nhanh mồm hớt lời.
" Không cần phải truyền lệnh !
Tôi nghe rõ cả rồi !
Em cứ làm đúng nhiệm vụ là được !
Tôi mệt rồi...đi ngủ thôi " Tuyết Ánh quay người vào trong khép chặt cánh cửa.
Trên chiếc giường trống trải, cô gối đầu lên gối, những giọt nước mắt tủi thân cố kìm nén bao lâu cứ thế tự dưng tuông trào, cô nhớ tới Hứa Đoản, nhớ anh rất nhiều, chờ anh suốt mười mấy năm vẫn là bạc vô âm tính.
Năm ngày sau, trời tờ mờ sáng tiếng gà gấy * ò ó o * vang lên ó trời, Hứa Mộ Nhiên thức dậy đã lâu, tự mình chải chuốt đầu tóc gọn gàng, vẫn như ngày thường hắn khoác trên mình bộ quân phục uy nghiêm, những quân trương gắn đầy trước ngực.
Hắn nhìn ra cửa sổ thấy sương khói mờ cảnh vật, hắn mở ngọn đèn nhỏ, chọn một quyển sách thong dong ngồi đọc, mà quyển sách hắn cầm trong tay là quyển tạp chí về người lớn, hắn vừa xem vừa nở nụ cười tà d.âm, không cần hỏi cũng biết hắn đang nghĩ đến ai.
Hàn Tranh Nhi - cái tên mà hắn nhớ đến nhiều nhất trong lúc này, hai mắt hắn không rời khỏi cuốn tạp chí, cắm đầu mê mẩn đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-nho-trong-tay-do-doc-ac-ma/2979698/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.