Chương trước
Chương sau
" Dừng !!! " Hứa Mộ Nhiên lập tức lên tiếng, phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ ở bên trong dừng lại, hạ con dao xuống.

Câu nói của Tranh Nhi vừa nãy là thứ mà hắn mong muốn từ nãy đến giờ, cuối cùng thì hắn cũng trị được người phụ nữ cứng đầu này.

Hắn cúi người, ghé sát vào tai Tranh Nhi, the the hỏi.

" Hàn Tranh Nhi...cô thực sự sẽ làm bất cứ điều gì mà tôi yêu cầu... ? "

* Ực * Tranh nhi nuốt một ngụm nước bọt, hai tay lóng ngóng, bóp vào lòng bàn tay, cô có chút do dự với lời vừa nói ban nãy.

Thế nhưng, nhìn anh trai đang gặp nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc, cô không còn sự lựa chọn nào khác, đành ngậm đắng nuốt cay mà gật đầu.

" Phải ! "

Rồi, cô ngẩn mặt lên nhìn vào mắt hắn, đôi mắt thống trị sinh mệnh của kẻ khác, cô đau đớn nói tiếp.

" Tôi sẽ làm bất cứ yêu cầu nào của anh...

Chỉ cần tha cho anh trai của tôi... "

Dứt lời, Tranh Nhi rơi vào tuyệt vọng, gục mặt, tự cắn lấy môi mình đến rỉ máu, dằn vặt khóc nấc lên.

Khóe miệng của hắn nhếch nhẹ, trong lòng có chút hân hoan, xem ra cá đã cắn câu, hắn liền không ngần ngại giở chiêu trò với Tranh Nhi, hắn cuối sát người càng lúc càng gần với mặt cô hơn, lí nhí với cô.

" Làm tứ phu nhân của tôi...

Tôi sẽ có cách tẩy trắng cho anh trai của cô...

Để hắn được sống tiếp bên cạnh cô ! "

Sau lời nói đó, Tranh Nhi ngậm cười cay đắng, cô biết mình xa vào lưới rồi, chẳng còn con đường thoát thân nào nữa, sa đúng vào lối nguy hiểm.

Từ đầu cô biết rõ đây là kế hoạch của hắn, ấy thế mà vẫn không tài nào né tránh được, cô chớp lia lịa đôi mắt đầy đau thương, thở một hơi thật nặng trịch, lệ không ngừng chảy dài trên má, cô dở khóc dở cười đồng ý với hắn.

" Được !

Chỉ cần anh tôi được sống...

Làm tứ phu nhân hay làm vợ thứ mấy của anh...tôi cũng đều đồng ý ! " giọng cô nghẹn ngào đầy chua xót, nhìn anh trai nằm bất tỉnh nhân sự trên chiếc bàn, những ngón tay bị cắt đứt còn đó, máu đỏ nhỏ từng giọt xuống nền đất, lòng cô quặn thắt, tim cô như bị bóp nát, nghẹt thở đau không kìm được mà đưa tay ôm lấy lồng ngực.

" Cô chắc chứ ? " hắn cố ý hỏi lại, sợ cô giả vờ lừa hắn.

Tranh Nhi bây giờ đâu còn đủ hơi sức mà đùa giỡn với cái mạng của anh trai mình, đây vốn là thiên ý cô bắt buộc phải chấp nhận, cô gật đầu bật lên một từ " chắc " chắc nịch như đinh đóng cột.

Cô nhìn vào mắt hắn vài giây rồi lại rời khỏi mắt hắn, hướng về phía Hàn Tuyên, gương mặt cô ngây ngốc, thất thần, lẩm bẩm trong miệng.

" A Tuấn...

Em xin lỗi...em có lỗi với anh ! "



Lời hối lỗi đầy uất hận, kiếp này cô không thể giữ tròn tiết hạnh với Hoắc Tuấn, nhìn anh trai ở phía trước, cô oán thán trong lòng, tự hỏi, sao ông trời lại trêu ngươi số phận của cô như vậy ? Đến khi nào thì bi kịch mới chấm dứt ?

Mất chồng, mất con, vừa mới gặp lại người thân duy nhất, lại chẳng được bình yên, bị ép tới mức phải gả cho kẻ thù, kẻ mà cô căm hận nhất.

Mà, Hứa Mộ Nhiên có được lời nói chắc chắn của cô, ngậm cười hả hê, hắn đứng dậy, ngẩng cao mặt, ra lệnh cho thuộc hạ bên trong kéo Hàn Tuyên đến khu quân y, chữa trị vết thương.

* Xèn xẹt * tiếng kéo lê phát ra đánh thức Tranh Nhi hoàn hồn từ trong những suy nghĩ.

Chứng kiến anh trai bị kéo ra ngoài, máu đỏ không cầm được, cứ nhỏ liên tục khiến cô lo sợ, không điều khiển được hành động, bật người dậy muốn chạy theo xem tình hình.

Ngay tức khắc, Hứa Mộ Nhiên giữ cô lại, gằn giọng vào tai cô cái chất giọng của một kẻ sát nhân.

" Cô còn bước thêm một bước tôi chặt chân hắn ! "

Tranh Nhi bị đe dọa, không dám làm trái, Hứa Mộ Nhiên coi cô dè dặt, mạnh bạo hít lấy mùi hương trên người cô, hắn quả thật không chờ thêm được nữa, giựt mạnh cổ tay của Tranh Nhi khiến cô ngã vào lòng hắn.

Bàn tay to lớn chạm vào cằm cô, đôi mắt hắn long lanh hẳn, hơi thở cũng chậm chạp đi, cái giọng của hắn cũng trở nên trơ trẽn hơn.

" Hàn Tranh Nhi chẳng phải cô nói sẽ làm tứ phu nhân của tôi sao ?

Vậy thì bây giờ thực hiện đi ! "

Tranh Nhi chỉ kịp " hả " một tiếng, còn chưa kịp định thần, Hứa Mộ Nhiên liền cường thế bồng cô lên, hiên ngang bước đi đến căn phòng khác.

Bên trong căn phòng ấy treo đầy những tấm bản đồ, còn có rất nhiều sách và giấy tờ gì đó để trên một chiếc bàn, nhìn sơ qua có lẽ là văn kiện, Tranh Nhi hiểu ngay, đây là phòng làm việc của Hứa Mộ Nhiên.

Hắn vừa thả cô xuống nền, cô đã lập tức co hai tay trước ngực, thủ thế phòng bị, hắn xoay người chốt cửa lại, cởi chiếc nón trên đầu xuống, Tranh Nhi lo sợ, mấy mấp máy hỏi hắn.

" Hứa Mộ Nhiên tại sao lại đưa tôi đến đây ? Anh muốn làm gì ? "

Cô hỏi thật dư thừa, tự hỏi, chẳng lẽ cô nhìn hoàn cảnh hiện giờ còn không biết ? Hứa Mộ Nhiên chỉ chờ cô gật đầu làm tứ phu nhân, hắn sẽ lập tức xơi tái cô để thỏa dục vọng, hắn đâu đủ nhẫn nại chờ đến lúc cô lên xe hoa, rước cô về nhà mới động vào người cô.

Hắn chẳng chút do dự tháo chiếc thắt lưng buộc ngang hông, cởi bỏ chiếc áo màu xanh sẫm, dần tiến lại gần, Tranh Nhi biết hắn muốn c.ưỡng bức cô, vội vàng đứng dậy ba chân bốn cẳng chạy ra cửa.

Cô muốn thoát khỏi nơi này, nhưng thân là nữ nhi yếu đuối, tay cô vừa chạm tới nắm cửa, Hứa Mộ Nhiên bất ngờ từ đằng sau quật ngã cô xuống nền đất lạnh lẽo, làm tấm lưng nhỏ bé đập xuống, truyền tới cơn đau tức sang phổi.

" Ưm... " cô như muốn ho lên, những tiếng ho đầy khó khăn, còn chưa kịp hoàn hồn Hứa Mộ Nhiên đã đè lên người cô, cường thế khóa trái hai tay lên đỉnh đầu, hắn bắt đầu mò mẫm vào phần đùi mơn mởn của cô.

Bên dưới hắn, người phụ nữ đáng thương đang cựa quậy, chống trả quyết liệt, còn dám la lớn vào mặt hắn.

" Hứa Mộ Nhiên, tôi đã nói sẽ làm tứ phu nhân của anh...tại sao...tại sao... " giọng cô lí nhí dần, nói không rõ ràng.

Hắn liền bịt miệng cô lại, thỏ thẻ vào tai cô.

" Sớm muộn gì cô cũng là người của tôi, đâu cần phải đợi đến lúc rước cô về rồi mới được động vào người cô...

Chi bằng...



Bây giờ trao thân cho tôi luôn đi ! " hắn đè mạnh lên người cô hơn.

Cô ứa nước mắt, vô lực phản kháng, chỉ biết ú ớ trong tuyệt vọng, hắn quá mạnh, chỉ cần một cái xiết tay, cả hai cổ tay cô đã đau đến mức, như muốn đứt lìa ra khỏi bàn tay, cơ thể hắn lại rắn chắc và to lớn, đè lên người cô chặt như vậy khiến cô thở cũng khó khăn.

Tranh Nhi càng khóc, hắn càng được nước lấn tới, bàn tay đang bịt miệng nhanh chóng di chuyển xuống cổ áo của cô, vô phép vô thiên bứt đứt từng cúc áo một, để lộ ra phần ngực trên căng mẩy, mịn màng.

Hai mắt hắn mở to, nhìn vào đó, hơi thở của hắn bắt đầu dồn dập, không điều tiết được mà thở từng hơi nóng hổi vào mặt Tranh Nhi.

Đây là lần đầu tiên hắn chú ý vào bộ ngực của phụ nữ, dù chưa để lộ hết cả bộ ngực ra ngoài nhưng cũng đủ làm hắn thần hồn điên đảo, nhìn không rời mắt.

" Hứa Mộ Nhiên, đừng mà, tôi cầu xin anh ! " Tranh Nhi khóc thét, hạ mình năn nỉ hắn.

Tất nhiên, hắn bây giờ làm gì chịu nghe lời cầu xin của cô, bỏ ngoài tai mọi lời nói, đê hèn đáp lại cô.

" Nằm im ! Ngoan ngoãn tôi sẽ không làm cô đau ! "

Nói rồi, hắn chúi đầu, hôn lấy hôn để lên cái cổ nhỏ kia, còn cắn nhẹ lên đó, Tranh Nhi càng giẫy giụa, hắn càng xiết chặt bàn tay, hai chân to của hắn kiềm lại phần thân dưới của cô.

Càng hôn hắn càng hưng phấn, mạnh tay xé luôn những chiếc cúc còn lại trên bộ sườn xám, áo ngực bên trong hắn thấy rõ, hắn di chuyển đôi môi ẩm ướt xuống dưới đó, hôn lên ngực cô.

" Dừng lại đi ! Tôi cầu xin anh !

Hứa Mộ Nhiên ! " cô gào thét trong vô lực.

Hắn không nghe, đê tiện làm thinh, cho tay vào bóp lấy mông cô, vần vò, còn môi thì đẩy đẩy vào áo ngực, tìm tới thứ mà đàn ông muốn ngậm nhất.

Lúc này, hắn đã quá thèm khát cô, không đợi tới lúc cởi hết đồ cô ra, hắn đã cởi khóa quần mình trước, tiện tay kéo luôn chiếc quần nhỏ của cô xuống, ra khỏi người cô, hắn giở phần tà váy lên, kéo hai chân cô ghì chặt vào hông mình. Chỉ một chút nữa thôi, thứ dưới kia sẽ phá nát đi sự thuần khiết của cô thì đột ngột dừng lại bởi vài câu nói.

" Hứa Mộ Nhiên, tôi van anh, đừng làm vậy !

Dù gì tôi cũng là phụ nữ, cũng muốn được cưới gả đàng hoàng rồi mới trao thân...

Xin anh...xin anh hãy giữ lại chút thể diện cuối cùng cho tôi có được không ? " cô ở bên dưới hắn, nài nỉ không thôi.

Cái miệng mỏng đang chu du ở ngực lập tức dừng lại, có lẽ hắn cũng có chút dao động trong lòng, suy nghĩ cô nói cũng có lý, trước sau gì cô cũng là người của hắn.

Nói không chừng, giờ hắn giữ lại chút thể diện cho cô, có lẽ sau này cô sẽ ngoan ngoãn phục tùng hắn !

Thế là, hắn rời khỏi người cô, đứng dậy kéo lấy khóa quần.

Còn, Tranh Nhi được một phen kinh hồn, còn đang hoảng loạn, mặc lại chiếc quần nhỏ, tay nắm lấy cổ áo co ro, lùi vào một góc, cô vẫn chưa hết sợ hãi.

Tưởng chừng, lần này cô toi đời với hắn, may mắn hắn chịu tin lời, tha cho, cô vội vàng lau đi nước mắt, cài từng cúc áo nhưng chỉ cài tới được cúc thứ hai, những cúc sau đều bị Hứa Mộ Nhiên dùng lực quá mạnh mà đứt hết ra ngoài.

Phần ngực trắng nõn vẫn còn lồ lộ, hắn không nghĩ nhiều lập tức lấy chiếc áo choàng hay dùng trong quân doanh, khoác lên người Tranh Nhi.

" Che cho kín vào !

Để lồ lộ ra thế muốn câu dẫn tôi lần nữa à ! " giọng của hắn rưng rức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.