" Hứa Đoản...quả thật thanh xuân năm ấy em thực sự đã đặt anh trong tim...
Nhưng anh của những năm trước đã không cần tình cảm của em... " Tuyết Ánh cất lời nghẹn ngào, trách anh, trách anh vì để cô chờ đợi suốt mười mấy năm, chờ đến lúc bản thân bị ép gả.
" Tuyết Ánh... " Hứa Đoản cất giọng ngập ngừng, biết lỗi ở mình rất lớn, thấy cô khóc, ruột gan như đứt thành từng đoạn.
Những lời trách móc của cô như vạn tiễn xuyên tim, năm đó anh cũng có nỗi khổ của riêng mình, anh mất trí nhớ lấy chính người con gái đã cứu mạng anh, đến lúc có lại kí ức, người vợ ấy lại bệnh nặng. Giữa họ không có đứa con nào, mắt thấy ân nhân bệnh tình nguy kịch, làm sao Hứa Đoản có thể bỏ mặc.
Đến lúc cô chết rồi, anh càng không thể làm người vô ơn phụ nghĩa, vợ vừa qua đời liền bỏ đi, vì vậy mà Hứa Đoản mới ở lại chịu tang 3 năm, cũng chính vì quyết định đó mà ông trời trớ trêu cuộc đời anh.
Mất đi người con gái mình yêu nhất, tình cảm anh em cũng chẳng còn thắm thiết như khi xưa, nỗi lòng của anh không thể giải bày hết, ôm một mớ đau thương vào trái tim mình, mặc cho hàng tá nỗi đau xâu xé.
Giờ đây, anh không biết phải cầu xin sự tha thứ như thế với Âm Tuyết Ánh, anh có lỗi, có lỗi khi để cô phải chờ đợi anh suốt mười mấy năm. Anh biết rõ, giữa cô và Hứa Mộ Nhiên chỉ là vợ chồng trên danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-nho-trong-tay-do-doc-ac-ma/2979667/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.