Chương trước
Chương sau
Bất thình lình, hắn kéo lấy tay cô, giật mạnh về phía hắn, làm cô ngã nghiêng nhào vào lòng hắn, vòng tay hắn ôm chặt cô, cánh tay bị thương vẫn còn sức nâng cặp mông căng tròn của cô, ngồi lên đùi hắn.

" Hồ ly nhỏ...

Xem ra chúng ta không thể nằm cùng nhau chung một ngôi mộ rồi nhỉ ! " hắn ngạo nghễ nói tiếp.

" Vậy thì tôi phải cảm ơn vì anh không chết ! " cô bất mãn đáp lại, dùng đôi tay nhỏ đẩy người hắn ra, vô tình đụng vào ngay trước ngực của hắn.

" Ahh " tiếng hắn la lên, nghe cực kì nhức nhối, hắn buông tay ra khỏi người cô ngay, chống xuống nệm, người hắn giật giật làm Tranh Nhi hoảng hồn.

" Hứa Mộ Nhiên, anh không sao chứ ? " cô đỡ lấy người hắn, hớt hải thăm hỏi.

" Anh có đau không ? " mắt cô không rời được người hắn, thật sự sợ làm ảnh hưởng vết thương của hắn, tay cô còn lóng ngóng muốn xem tình trạng vết thương.

" Em thử bị đạn bắn vào người xem có đau không ? " hắn nói móc lại cô.

Rồi, đột ngột kéo cô đang cuống cuồng ngồi vào lòng hắn, tay hắn còn sức giữ lấy hai cổ tay cô, không cho cô ngọ nguậy.

" Hồ ly ngốc ! " hắn mắng yêu, pha vào nụ cười cợt trước mặt cô.

Nhìn vào hắn, lúc này có trông giống người đang đau đớn vì bị thương đâu, rõ ràng khi nãy Tranh Nhi đẩy hắn không hề trúng vào vết thương của hắn. Vậy mà, hắn lại giả vờ đau lên, khổ sở trông như người bị hại.

Sắc mặt Tranh Nhi lập tức cau có, những giọt lệ dư thừa lúc nãy, bắt đầu nuốt ngược vào trong, cô muốn đẩy hắn ra nhưng thân hắn dù bị thương nặng vẫn rất khỏe, xiết chặt tay cô đau điếng.

" Ngồi im ! " hắn quát vào tai cô, giọng nói đanh thép làm Tranh Nhi bỗng sợ mất mật, ngồi im thinh thích trong lòng hắn.

Tiếng cô * thút thít * nhiều hơn, không phải bị bắn dọa sợ mà vì khi nãy hắn làm quá, giả vờ đau đớn làm cô lo sốt vó, sợ hắn chết không ai dẫn lính lên chiến trường tiếp tục nhiệm vụ. Bấy giờ biết mình bị hắn lừa, cô không khỏi ấm ức trong lòng.

Hắn nhìn những giọt nước mắt ấy, tưởng bở cô khóc thương cho hắn, cố tình ôm chặt cô hơn, nói những câu trêu ghẹo.

" Em đang lo cho chồng em sao ? " hắn tắc lưỡi, kề sát mặt hắn vào vai nhỏ của cô, hơi thở của hắn rất nhanh, như đang mừng trong lòng.

Tranh Nhi đang bực, chẳng buồn đáp, xoay mặt sang hướng khác, hắn lại nghĩ cô thật sự lo cho hắn, đắc ý nói tiếp.

" Hồ ly nhỏ, em đang sợ tôi chết phải không ? " hơi thở chiếm hữu của hắn cứ thổi vào tai Tranh Nhi liên tục.

Câu hỏi đó của hắn vào lúc này, hỏi không sai, Tranh Nhi chỉ " Ừ " một tiếng thờ ơ, như giận dỗi.

" Em thích tôi rồi ? " hắn được nước lấn tới, tự tin hỏi câu thừa thãi.

" Thích hắn ? " Tranh Nhi nghe mà như sét đánh ngang tai, khóe miệng cô tức khắc giật giật, nhướng mày, đăm chiêu qua hắn.

" Anh bị hoang tưởng à ? " cô nổi đóa, mặc kệ hắn đang bị thương, đẩy thật mạnh, thoát khỏi tay hắn.

Cơ mặt của cô hiện giờ căng lên hết cỡ, miệng nhỏ của cô không ngại nói thẳng với hắn.

" Hứa Mộ Nhiên tôi lo cho anh không phải vì có tình cảm với anh...

Nghe cho rõ đây... " cô ngừng giọng, lấy hơi, chỉ vào mặt hắn.



Vẫn như trước, gương mặt ghét bỏ cùng ngữ khí trịch thượng, nói tan tác vào mặt hắn.

" Anh giết chồng tôi, giết con tôi...

Mối hận này tôi mãi mãi không bao giờ quên !

Anh nghĩ tôi lo lắng cho anh vì điều gì ?

Thích anh sao ? " cô cao giọng, nghiến răng, nước mắt rơi lã chã, nhớ đến cái chết của chồng con, cô lại muốn hắn chết, phải chết thảm khốc nhất mới thỏa lòng cô.

" Hứa Mộ Nhiên, chẳng qua anh đang còn có giá trị cho đất nước này nên tôi mới lo cho an nguy của anh thôi ! " lời nói của cô như mũi dao đâm xuyên tim hắn, ánh mắt cô vẫn thế, là ánh mắt thù hận và ghét bỏ.

Hắn cười lạnh, cúi đầu nhìn vào những vết thương, hóa ra là do hắn tự ảo tưởng, lòng hắn có chút hụt hẫng.

" Ra là vậy... " giọng hắn khàn đục, ngẩn mặt lên nhìn cô đang phát điên, hắn quay lại với bộ dạng Đô đốc của mình, dùng bá khí lạnh buốt áp chế cô.

Đôi mắt chim ưng, tàn ác làm Tranh Nhi bỗng lạnh người, ngột ngạt và khó thở, những câu mắng chửi cô chuẩn bị nói ra bỗng biến đâu mất hết.

Hứa Mộ Nhiên đột ngột rời khỏi giường, khiễng chân đến thẳng chỗ cô, ép cô dồn vào chân tường.

" Hứa Mộ Nhiên, anh muốn làm gì ? " cô luống cuống cúi đầu, hai tay nhỏ giơ lên trước ngực làm động tác phòng vệ.

Hắn khom người, đầu dần ép sát vào tai cô.

" Em làm xúc băng quấn của tôi rồi... " hắn thì thào, còn cố tình thở hơi thở đáng sợ của hắn vào tai cô.

Băng quấn trên người hắn thật sự bị cô làm xúc, hắn hùng hổ làm cô được một phen giật thót tim, cứ ngỡ hắn nghe những lời chì chiết của cô sẽ nổi máu xung thiên, ai mà ngờ nay hắn lại trầm tính như vậy.

Tranh Nhi đưa tay lên, bình tĩnh giúp hắn quấn lại băng, lúc này cô mới quan sát kĩ nhưng vết thương trên người hắn, đâu đâu cũng có đủ, từ vết nhỏ đến lớn, nhất là ở ngực, bây giờ nó chảy máu nhiều hơn vì lúc nãy bị cô đẩy mạnh.

Cô xuýt xoa vài cái trong miệng, trách mình có hành động lỗ mãng, ngộ nhỡ hắn chết thật vì bị cô mạnh bạo, thì cái tội này của cô có chết cũng không trả hết được cho đất nước này.

" Anh quay về giường nghỉ đi !

Tôi ra ngoài gọi chị Thương Lan vào chăm sóc anh ! " cô quấn xong băng, cố tình cúi mặt né tránh hắn, cơ thể cô như cảm nhận được hắn đang lăm le cô, làm cô sợ đến mức tìm cớ rời khỏi đây, cô không đợi hắn lên tiếng, mò mẫm sang chỗ cửa, vọt đi ngay.

Căn phòng bỗng chốc trở nên ảm đạm, hắn không phát cáu, quay về giường, bắt đầu suy tư những lời lúc nãy của cô, rồi tự hắn nhìn vào đôi bàn tay mình.

" Chật " hắn cười, một nụ cười ngặt nghẽo, không rõ vì lí do gì hắn lại thấy có lỗi với cô, hắn ngã người ra giường, sải tay, nhắm mắt.

Hình ảnh của Tranh Nhi lại xuất hiện trong đầu hắn, suốt 15 ngày qua, ở chiến trường chỉ nghe tiếng súng đạn, tiếng la hét và cảnh người chết, đầu óc hắn thật sự rất căng thẳng. Chỉ khi hắn gặp lại cô, tâm trạng hắn mới nhẹ nhõm, tưởng chừng mọi thứ đều tốt đẹp, hắn lại nhận những lời nói thù hận từ cô làm tâm hắn bứt rứt.

Hắn nằm đó, lăn lộn mãi trên giường, đến khi Thương Lan vào kiểm tra vết thương của hắn, tâm trạng hắn vẫn không thoát khỏi hình bóng của Tranh Nhi.

....

Trời về đêm, mọi cảnh vật trong khu quân y yên ắng hơn hẳn, trong trận chiến này Hứa Mộ Nhiên dành phần thắng hoàn toàn, mặc dù sơ xuất để hai tên cầm đầu chạy mất.



Để đẩy nhanh tiến độ, gấp rút truy lùng loạn đản, hắn bắt đầu bàn bạc kế hoạch với những binh sĩ khách, chuẩn bị tiến công lần cuối ra biển, tiêu diệt sạch sẽ quân địch.

Cuộc họp kéo dài đến tận 11h đêm, hắn quên cả việc nghỉ ngơi, đến khi Đường Ân nhắc nhở, hắn mới ngừng công việc, đầu óc hắn tức khắc nhớ đến Tranh Nhi, không một trừng trừ, hắn mò đến tìm cô ngay.

Lúc này, Tranh Nhi đang ở trong phòng tập thể sớm đã nhắm mắt mơ màng, ở cùng cô còn có Thương Lan và một số y tá phụ trách khác.

Công tắc đèn bỗng mở, ánh sáng chói lóa làm tất cả đều phải tỉnh dậy, Tranh Nhi còn đang mơ màng dụi mắt, chưa kịp thích nghi cơ thể cô liền bị nhấc bỗng lên.

" Hứa Mộ Nhiên ! " cô tá hỏa, sợ té, ôm vào cổ hắn ngay.

Hắn một tay nhấc gọn người cô lên, những người ở đây không khỏi kinh ngạc, hắn ngang nhiên vào nơi chỉ dành cho phụ nữ, còn ngang nhiên bế xốc cô lên trước rất nhiều cặp mắt của người khác.

" Ai cho em ngủ ở đây ? " hắn ngước mặt nhìn cô, câu hỏi của hắn nói ra không phải chỉ hỏi riêng một mình cô.

Đôi mắt nhỏ đầy sát khí kia mau chóng chuyển đến chỗ Thương Lan, làm cô ta sợ xanh mặt, cúi đầu không dám nhìn thẳng, lắp bắp mà giải thích.

" Mộ Nhiên...Hàn Tranh Nhi và em đều theo họ hỗ trợ việc cứu thương...cho nên... "

" Cho nên hai người ngủ ở đây sao ? " hắn gằn giọng, nhảy vào cướp lời Thương Lan chưa nói hết, cặp mắt liếc nhìn từng người ở đây.

Ai nấy cũng đều im re, thấy sắc mặt đen kịt của hắn là sợ kinh hồn, Thương Lan càng sợ hơn, vì chính cô ta ra chủ ý ngủ cùng những y tá này, hòng đày đọa Tranh Nhi nên mới không có câu trả lời thỏa đáng với hắn.

Tranh Nhi cũng biết rõ điều đó, nhưng trong lòng cô chẳng bận tâm, cái mà cô lo bây giờ là sợ Hứa Mộ Nhiên nổi cơn tam bành với những y tá kia, cô đành hạ giọng dỗ ngọt hắn.

" Là tôi và chị Thương Lan muốn ngủ cùng họ để tiện làm việc...

Nếu anh không thích thì tôi theo anh, được chứ ? " cô rót mật vào tai hắn, tay ôm chặt cổ hắn hơn, lòng thầm mong hắn thật sự chịu nghe lời cô nói.

" Em không cần phải lấy lòng tôi vì họ !

Dám để vợ của Đô đốc nằm chung với các người... " hắn bác bỏ, ánh mắt giận dữ của hắn lăm le từng người ở đây, tay kia của hắn còn vo thành nấm đấm.

Tranh Nhi sợ hắn nổi cơn điên thật, trút giận lên những y tá vô tội, tiếp tục dỗ ngọt hắn.

" A Nhiên... " cô gọi cái tên thân mật.

Hứa Mộ Nhiên nghe lập tức phản ứng, cô lại dùng chiêu cũ, dụ dỗ hắn, ghé sát lỗ tai hắn, thì thầm.

" Đưa tôi về phòng của anh đi...

Mọi người cả ngày hôm nay đều rất mệt...

Tôi cũng mệt...rất muốn ngủ... " cô làm nũng với hắn.

Chiêu này của cô vào lúc này vẫn còn có tác dụng, hắn sợ cô mệt nên bỏ qua cho Thương Lan và những người kia, trực tiếp bồng cô rời khỏi đó.

Trở về căn phòng chuẩn bị riêng cho hắn, một phát quăng thẳng cô lên giường, cô vừa nhướng người dậy, thân hắn bất ngờ đè lên, giữ cô nằm yên ở bên dưới.

" Hồ ly nhỏ, tôi nhớ em đến điên mất... " hắn thủ thỉ, hai mắt khép hờ, môi mỏng còn muốn hôn vào má cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.