Chương trước
Chương sau
" Mang thai... " Hứa Đoản chấn động, cơn hưng phấn vụt tắt ngay tức thì, vật ấm nóng của anh chẳng còn hơi sức tiếp tục, liền tách ra khỏi người Tuyết Ánh, anh chẳng màn mặc đồ chỉnh tề, quỳ đó trân trân nhìn cô.

Người phụ nữ hấp tấp, lùi người ra ra, Tuyết Ánh chỉnh chu lại quần áo, ánh mắt căm phẫn nhìn Hứa Đoản mãi không thôi, cô còn cắn lấy vành môi dưới, biểu lộ sự tức giận, bàn tay mềm mại đặt chắt lên phần bụng dưới.

" Ánh Nhi ! Em mang thai rồi sao ? " Hứa Đoản kinh ngạc, tra hỏi.

Tuyết Ánh gật đầu, đinh ninh chữ " phải " trong miệng, hai mắt cô cay xòe, cả sóng mũi cũng cay cay, không nén được căm phẫn khóc tức tưởi, đay nghiến Hứa Đoản.

" Hứa Đoản, đường đường là anh trai của Đô đốc lại c.ưỡng hiếp em dâu mình...đến mang thai...

Kẻ hạ lưu như anh đã hại tôi ra nông nổi gì đây ! " cô lớn tiếng, sự uất phẫn dường như chẳng thể trút ra hết, nước mắt chảy ròng như thác đổ.

Người đàn ông với vẻ bền ngoài nho nhã, trước mặt bao nhiêu người anh luôn tỏ ra thân thiện, lịch thiệp, vậy mà sau lưng hết lần này đến lần khác cưỡng đoạt em dâu đến nổi có thai với anh. Tuyết Ánh càng nghĩa càng không thể tha thứ cho những lỗi lầm của anh.

" Ánh Nhi ! Em thật sự mang thai ?

Em không lừa anh ? " Hứa Đoản ngờ vực, sợ Âm Tuyết Ánh vì muốn né tránh mà dựng chuyện mang thai.

Sau câu hỏi ấy, Tuyết Ánh nghe cũng không nghe nổi chữ nào, Hứa Đoản cưỡng ép cô suốt thời gian qua. Ngoài anh chạm vào cơ thể cô thì còn ai khiến cô mang thai, anh biết rõ Hứa Mộ Nhiên chưa từng làm gì Tuyết Ánh, tới tận bây giờ vẫn vậy.

Nếu cô không có con với anh thì với ai ? Anh không cảm thấy hối lỗi còn có lòng nghi ngờ, cho rằng cô dựng chuyện, Tuyết Ánh ấm uất, mắng càng nặng lời.

" Hứa Đoản, tôi không ngờ anh là tên hạ lưu như vậy !

Kẻ hèn hạ như anh dám làm mà không dám nhận !

Còn dám mở miệng hỏi tôi câu đó sao ? "

" Không ! " Hứa Đoản phản bác, bật cười thành tiếng hả hê, bất thình lình kéo chân Âm Tuyết Ánh về phía mình.

" Hahaa ! Ánh Nhi em thật sự có con với anh rồi !

Tốt quá ! Tốt quá ! "

Hứa Đoản càn rỡ, ôm ngay Âm Tuyết Ánh vào lòng, dù cô cố đẩy anh ra cũng không buông.

" Hứa Đoản anh bị điên sao ? Tôi có thai anh lại vui như vậy ? " Tuyết Ánh mắng mỏ, càng chống đối Hứa Đoản càng ôm chặt, còn cố tình đặt lên trán cô nụ hôn trìu mến.

Nhìn vào anh, từ trong hốc mắt đang ầng ậng lệ, cứ như anh vớ được vàng ròng, vui đến nổi miệng mồm không khép lại.

" Hứa Đoản buông tôi ra ! " Tuyết Ánh dùng hai tay yếu mềm đánh vào vòm ngực săn chắc trong vô lực.

Hứa Đoản bắt ngay hai tay cô lại, lay người cô, hớn hở.

" Ánh Nhi ! Em có con với anh rồi !

Cuối cùng em cũng có tin vui, anh chờ ngày này lâu lắm rồi

Đi ! Đi tìm A Nhiên ! Chúng ta công khai, anh phải lấy lại em ! " Hứa Đoản mất bình tĩnh, kéo ngay Âm Tuyết Ánh ra cửa.

Ngay lập tức, Tuyết Ánh hất tay anh ra, tát một bạt tay đau điếng vào mặt anh, ngăn hành động điên rồ. Hai mắt cô chảy ròng hàng lệ chua chát, hận người đàn ông này, cướp đời con gái của cô khiến cô mang thai hơn một tháng, còn mặt dày muốn công khai chuyện dơ bẩn này.

Nếu, để người ngoài biết được Âm gia và mặt mũi của Tuyết Ánh sẽ bị bôi nhọ, người đời cười chê, còn chưa kể Hứa Mộ Nhiên vốn là kẻ tàn bạo. Công khai ngu ngốc như vậy, chọc điên hắn, khác nào mời hắn giết họ.



Thử hỏi, có ai lại muốn vợ mình ăn nằm với anh trai, có thai còn dám huênh hoang ?

Tuyết Ánh không ngậm được uất hận, mắng chửi Hứa Đoản xối xả.

" Hứa Đoản, đồ hèn hạ ! Anh không thấy có lỗi với Mộ Nhiên sao ?

Cướp vợ người khác còn dám công khai như vậy ?

Anh nghĩ Mộ Nhiên là người dễ dãi cho anh muốn làm gì thì làm sao ? "

Hứa Đoản nhận cái tát, nghe lời chỉ trích, không hối lỗi, vẫn còn cười được, dùng gương mặt hèn hạ nhất đối chất với Tuyết Ánh.

" Thì đã sao chứ ? Cái thai của em không thể giấu mãi được !

Anh là anh của A Nhiên, em ấy nợ anh !

Anh đang lấy lại những gì thuộc về mình thôi ! " anh đáp một cách trơ trẽn.

Vốn, Hứa Đoản cũng chẳng muốn kéo dài mối quan hệ này, từ lâu đã muốn công khai, chỉ vì Âm Tuyết Ánh luôn cự tuyệt, nên anh mới chịu thế hạ phong chiều theo ý cô.

Bấy giờ, được cơ hội Tuyết Ánh mang thai, Hứa Đoản làm sao bỏ qua chuyện này, con trong bụng cô là giọt máu của anh, chuyện của họ không sớm thì muộn cũng bị phát hiện. Chi bằng, anh đương đầu với nguy hiểm vào lúc này, dù sao Hứa Mộ Nhiên cũng là em trai anh, chẳng lẽ lại giết anh mình để giữ thể diện ?

Bấy nhiêu đó suy nghĩ, đủ để Hứa Đoản ra quyết định nhất đoán này, anh chấp nhận để Tuyết Ánh hận, để cô đánh mắng, chứ không bao giờ buông cô ra một lần nữa.

Nghĩ là làm, Hứa Đoản cưỡng chế lôi kéo Tuyết Ánh, một hồi bức ép cực lực, Tuyết Ánh ngoan cố, bám chặt xuống nền đất không chịu đi.

" Hứa Đoản, anh đúng là một tên điên ! Buông tôi ra !

Nếu anh dám...tôi sẽ cắn lưỡi tự vẫn, để con của anh cũng chết theo tôi ! " cô hét lên, đe dọa.

Sợ Tuyết Ánh hoảng loạn thật sự làm chuyện điên rồ, Hứa Đoản buộc lòng thả cô ra, ngồi xổm hạ giọng khuyên nhủ cô.

" Ánh Nhi, bình tĩnh ! Anh không đi !

Không ép em nữa ! Em đang mang thai !

Bình tĩnh...đừng kích động đến con... " anh dùng lời ngon tiếng ngọt, dỗ dành, cử chỉ ôn nhu, từ từ lại gần, ôm Tuyết Ánh đang bức xúc vào lòng.

Bàn tay ấm áp của anh, xoa lên mái tóc đen, Tuyết Ánh trong lòng uất ức, nghẹn nói chẳng nên lời. Cô đấm vào ngực anh liên tục, trút giận, con tim bị dằn xé đau đến tê tâm.

Đúng, cô căm hận Hứa Đoản, nhưng cũng không thể chối bỏ tình yêu cô dành cho anh, cô hận anh vì anh trở thành kẻ xấu xa, khiến cô phải chịu dày vò giữa yêu và hận. Đã thế, trong bụng của cô lại còn mang giọt máu của anh, hoàn cảnh trớ trêu, không cho cô có đường lui trong mối quan hệ này.

Tuyết Ánh khóc nức nở, đầu óc cô quay cuồng, có quá nhiều áp lực đè nén lên thân xác cô, sau một hồi khóc lóc, tiếng cô cũng nhỏ dần, bình tâm lại.

" Anh về đi ! Chuyện của chúng ta hãy tính sau... " Tuyết Ánh cất giọng mệt mỏi, đuổi thẳng Hứa Đoản.

" Ánh Nhi... "

Hứa Đoản chẳng muốn rời, đối mặt với ánh mắt căm hận, ghét bỏ, lời anh muốn nói lại phải đè nén, chấp nhận cho Tuyết Ánh bình tâm lại cho một thời gian.

" Em nghĩ ngơi đi ! Anh sẽ đến thăm em sau... " anh thở dài.



Dứt câu, liền đứng dậy, quay lưng độc đoán rời đi, để mặc Tuyết Ánh ở trong phòng, rơi vào suy tư không dứt.

Đến tận đêm ngày sau, Hứa Mộ Nhiên cũng trở về, người hầu bên cạnh Tuyết Ánh liền cho mời hắn sang gặp cô.

Từ ngày Hứa Đoản trở về, rất ít khi Tuyết Ánh gặp mặt hắn, hôm nay hắn vừa đặt chân đến phòng cô lại cho gọi, hắn đoán chắc cô lại có chuyện muốn nói, chẳng ngại sang đó một chuyến.

* Cạch *

Cánh cửa khẽ mở, Hứa Mộ Nhiên khiễng chân vào phòng, một thứ mùi nồng nặc bốc lên, là mùi rượu, cực nồng tỏa khắp phòng.

Hứa Mộ Nhiên đảo mắt khắp nơi, bóng dáng của Tuyết Ánh chẳng thấy đâu, bình thường người phụ nữ nhu mì ấy luôn ngồi ở cửa sổ, nay đột nhiên bóng dáng ấy lại mất tăm.

Hắn vào thẳng bên giường, hai mắt nhỏ nheo lại tức thì, Tuyết Ánh ngày nào đoan trang, nay lại say khướt, mặt mày đỏ bừng, hai tay cầm chắc chai rượu, ngồi bệch dưới nền đất.

" Tuyết Ánh ! " Hứa Mộ Nhiên khẽ gọi.

Nghe giọng hắn, Âm Tuyết Ánh phản ứng, cố nhướng đôi mắt long lanh " chật " một tiếng trong miệng, rồi cô đưa tay với tới kéo hắn ngồi xổm xuống.

" Mộ Nhiên...anh đến rồi... " Tuyết Ánh nấc lên, lắc chai rượu đập nhẹ vào ngay đầu gối hắn từng nhịp ngắt quãng.

Hứa Mộ Nhiên chưa lên tiếng, im lặng quan sát Tuyết Ánh, trong cái mùi rượu nồng nặc kích thích hai bên cánh mũi, hắn lại ngửi ra được một mùi hương khác.

Là mùi của thuốc mê, hắn ở trong quân đội, được quấn luyện qua khóa nhận biết mùi hương rất kĩ lưỡng, thứ này quá đổi quen thuộc với hắn. Khi Tuyết Ánh đưa miệng chai rượu lên gần mũi hắn, mùi ở đó càng tỏa ra nồng hơn.

Hắn xác nhận có người đã bỏ thuốc vào trong đó.

" Uống với em đi... " Tuyết Ánh chao đảo, đưa chai rượu kề vào môi hắn, không phải cô không biết trong đó có thuốc.

Mà, chính cô là người đã bỏ thuốc, muốn hắn uống để thực hiện một kế hoạch động trời, giả vờ hành phòng với hắn, mang thai thuận lợi giữ lại đứa bé.

" Tuyết Ánh...em đang có chuyện buồn sao ? " hắn biết tỏng trò của cô, muốn câu dẫn hắn, kinh nghiệm của cô còn quá non.

Hắn giật ngay chai rượu, đặt sang một bên, bồng ngay Tuyết Ánh lên giường, để cô nằm gọn lên đó, còn có lòng kéo chăn đắp cho cô.

Tuyết Ánh sợ kế hoạch không thành công, bật người dậy, kéo Hứa Mộ Nhiên xuống, ôm chặt người hắn, thều thào giọng ngọt như đường mật.

" Mộ Nhiên...đừng đi...ở lại đây uống rượu với em đi... "

" Tuyết Ánh hôm nay em làm sao vậy ? Sao lại say mèm thế kia ? " Hứa Mộ Nhiên đẩy tay cô ra, giữ lấy hai vai cô xuống giường.

Hắn lướt cặp mắt nhỏ một vòng quanh người cô, còn đưa tay sờ lên trán kiểm tra nhiệt độ, Tuyết Ánh đúng là có uống rượu, nhưng chỉ là lượng nhỏ, chắc chắn không bao giờ say mèm như vậy.

" Tuyết Ánh ! " hắn gọi, đối mắt đăm chiêu ép Tuyết Ánh sợ hãi không dám nhìn thẳng, hắn hiểu ngay cô đang bày trò.

Không dễ gì cô lại chủ động câu dẫn, ba măm qua cả hai điều rạch rõ ranh giới, hôm nay hành động khác thường như vậy, hắn không thể không sinh nghi.

" Mộ Nhiên... " Tuyết Ánh lại ngân giọng, chường người ra khỏi giường, nhắt lấy chai rượu kia, tiếp tục đưa sang hắn.

" Uống với em đi...Mộ Nhiên...em buồn lắm... "

" Tuyết Ánh ! Ai trong Hứa gia dám làm em buồn sao ? " hắn giữ vẻ mặt lạnh tanh, tra hỏi Tuyết Ánh.

Cô vẫn vậy, hành động càn rỡ, ôm lấy hắn, còn cố tình kéo tay hắn, đặt lên ngực mình câu dẫn, nào ngờ ngoài Hàn Tranh Nhi ra hắn chẳng bao giờ chạm vào người phụ nữ khác, thẳng thừng rút tay về ngay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.