Chương trước
Chương sau
Hai anh em sống rất khó khăn, Tranh Nhi từng là vợ lẽ của Hứa Mộ Nhiên, những người xung quanh đàm tiếu về cô rất nhiều, có nhiều người chế giễu cô rất nặng lời ngay trước mặt cô.

Nhất là những lần Tranh Nhi thay anh ra chợ bán cá, luôn bị những ánh mắt và sự dè bĩu của người xung quanh hướng tới.

" Xem kìa, chồng chết chẳng được bao lâu liền gả cho Đô đốc

Bây giờ lại quay về cùng với người khác

Chắc là bị Đô đốc chơi chán rồi "

" Còn phải nói, hạng phụ nữ dùng nhan sắc mê hoặc đàn ông thì sung sướng được bao lâu

Chỉ là đồ chơi của những kẻ giàu ! "

" Đúng đấy, tội cho Hoắc Tuấn, nuôi cô ta từ nhỏ lại làm xấu mặt anh ta

Đã thế còn dám quay về đây ! "

Mỗi một câu của từng người đều là những mũi dao nhọn đâm vào tim Tranh Nhi, khiến cô tủi nhục rất nhiều. Vì cái ăn, cái mặc, Tranh Nhi cố vờ như người câm điếc, cam chịu những miệt thị, có lúc cô còn bị những kẻ hèn hạ trêu ghẹo.

Tranh Nhi trở về sau một buổi chật vật, gương mặt cô chẳng giấu nổi nỗi buồn, cũng may cô còn có người anh trai hiểu cho hoàn cảnh. Hàn Tuyên trông thấy em gái bị bắt nạt, anh không để cô một mình ra chợ nữa, đi đâu cũng có anh theo cùng.

Mặc dù, anh tàn tật, nhưng với người bình thường, anh mạnh hơn họ rất nhiều, thẳng tay cảnh cáo những kẻ nói xấu Tranh Nhi, những kẻ trêu ghẹo cô cũng bị anh đánh cho một trận.

Cuộc sống của hai anh em ổn định hơn một chút, Tranh Nhi không hề hay biết Hứa Mộ Nhiên lúc nào cũng cho người âm thầm theo dõi cô. Thỉnh thoảng, hắn đích thân đến nhìn cô từ xa, những kẻ nói xấu cô, bắt nạt cô đều bị hắn xử lí, không đánh chết thì cũng cắt lưỡi cảnh cáo.

Cho nên, Tranh Nhi và Hàn Tuyên sau này khi ra ngoài không phải hứng chịu những lời lẽ cay nghiệt, chẳng những thế Hứa Mộ Nhiên ngày nào cũng sai người, cất công mua cá từ chỗ cô.

Mỗi một đêm, Hứa Mộ Nhiên đều ở trong căn phòng dành cho Tranh Nhi, trong tay giữ chặt con hình nhân cô làm cho hắn. Bộ dạng của hắn mỗi đêm rất thảm hại, đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch, có lúc còn uống rượu, nằm la liệt trong phòng.

" Tranh Nhi ! Tranh Nhi ! Hồ ly nhỏ ! "

Đêm nào hắn cũng gọi tên cô, nước mắt giàn giụa, ướt nhòe hai mắt và con hình nhân ôm trong tay.

" Tranh Nhi !

Tôi cố làm cho bản thân mình thật bận rộn...

Tôi cố gắng quên đi hình bóng em...

Cố gắng, cố gắng và chỉ biết cố gắng...

Nhưng tất cả đều vô nghĩa ! " hắn thì thầm.

Rồi, bật cười ngặt nghẽo, hắn vùi con hình nhân lên lồng ngực rắn rỏi, như đang ôm Tranh Nhi trong tay, tiếp tục than thở.

" Tranh Nhi ! Hồ ly nhỏ ơi !

Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này ?

Trái tim tôi đau quá ! Em về đi !



Về với tôi đi ! "

Hứa Mộ Nhiên giữ nụ cười ngặt nghẽo ấy, tự đấm ngực mình, oán trách, là hắn quyết định li hôn với Tranh Nhi, bây giờ lại hối hận muốn cô quay về. Lúc ấy, chỉ vì hắn không kiểm soát được lí trí, không kiềm nén được cơn đau trong tim nên mới đưa ra quyết định ngu ngốc kia, để rồi đêm đêm lại ôm mộng nhớ người mình thương.

Hắn đếm trên đầu ngón tay, tổng cộng 53 ngày hắn chăn đơn gối chiếc, ôm lấy sự nhớ nhung, nhớ Tranh Nhi đến điên cuồng.

Kim đồng hồ trên tường chỉ vào hơn 2h sáng, hắn nhắm mắt nhưng không mơ, chẳng tài nào ngủ được. Hoa ly trắng đặt trên bàn, cánh hoa cũng dần héo úa, bên khung cửa sổ tiếng cơn mưa đang rơi khiến lòng hắn chơi vơi, âu cũng vì đầu óc lấp toàn hình ảnh người phụ nữ hắn thương.

Từng đoạn kí ức ùa về trong trí não, hắn biết sai, biết bản thân yêu Tranh Nhi không đúng cách, biết bản thân không quên được cô, càng không thể xa cô. Hứa Mộ Nhiên quyết định, lần này hắn sẽ dùng kế, một lần nữa đưa Tranh Nhi quay về với hắn.

....

Buổi sáng trên ngôi nhà nhỏ, khói bay nghiên ngúc, Tranh Nhi đang nấu bữa sáng, cô dậy từ rất sớm, Hàn Tuyên cũng thế. Anh chưa ăn uống gì, sửa soạn xong liền ra vườn ngô làm việc, những cây ngô vươn lấp đầy một cánh đồng nhỏ, những trái ngô đủng đỉnh trên thân, chỉ tầm 10 ngày nữa có thể thu hoạch ra chợ bán.

Hàn Tuyên kéo ống, tưới nước cả một cánh đồng, ánh nắng mặt trời còn mờ nhạt, rọi xuống cánh đồng xanh mơn mởn, mùi của ngô phản phất trong làn gió, cực kì êm ả.

" Anh hai à, mau vào ăn sáng đi ! " tiếng của Tranh Nhi từ sau bếp vọng ra.

" Được rồi, anh vào ngay ! " Hàn Tuyên hô lớn, thu lại ống nước, rửa đôi bàn tay, bàn chân lấm lem, hí hửng chạy vào trong bếp.

Mùi thơm của thức ăn tỏa ra khắp nơi, trên chiếc bàn cũ kỹ bày biện những món ăn đơn giản, Tranh Nhi rất giỏi nấu ăn, dù món bình dân đến mấy qua tay cô cũng thành sơn hào hải vị.

* Ực * Hàn Tuyên nuốt nước bọt, nóng lòng cầm đũa, gấp lấy gấp để cùng Tranh Nhi dùng bữa sáng đạm bạc.

Xong xuôi, hai anh em quây quần bên vừa ngô, nhổ cỏ, bón phân, đến giờ Tranh Nhi theo thường lệ, cầm theo giỏ cá ít ỏi ra chợ bán. Ngày nào cô vừa ra cũng có người đến mua, bán rất nhanh, cô có thêm thời gian lượn trong chợ một vòng, mua những thứ cần dùng.

" Lạy ông, lạy bà đi qua cho tôi vài đồng sống qua ngày ! "

Giọng nói quen thuộc vang bên tai, Tranh Nhi nghe được, lập tức phản ứng, xoay người tìm kiếm, cái giọng này chính là giọng nói của Đường Ân. Từ lúc anh bị đuổi đi, Tranh Nhi không rõ sống chết của anh, lúc nào cũng có lòng lo cho anh, khi cô được tự do, còn không quên nghe ngóng, tìm kiếm tung tích của anh.

Bên trong một con hẻm nhỏ, có người đàn ông bò lết dưới đất, cơ thể bốc lên mùi hôi thối, đầu tóc bù xù, che hết cả gương mặt, miệng người đó lập lại câu nói xin tiền.

Tranh Nhi chạy ngay đến đấy, cúi người xuống nhìn cho thật rõ, tức khắc hai mắt phượng của cô mở to, đứng hình tại chỗ, giỏ đồ cô đang xách rơi xuống, vương vãi những thức ăn bên trong đó.

Đường Ân lầm tưởng người bố thí, đưa tay nhặt những thứ đó, có một quả táo, không đợi anh lau sạch, cho vào miệng ăn như hổ đói, ngấu nghiến ngay cả vỏ và hạt anh cũng không nhả ra.

" Ân ! " tiếng Tranh Nhi rưng rức.

Bên dưới là Đường Ân từng vì cô chịu hy sinh, anh trở thành bộ dạng người không ra người, ma không ra ma, lang thang làm ăn xin, quần áo rách rưới tả tơi, những vết thương bầm tím trên thân thể hiện rõ. Có lẽ vì miếng ăn Đường Ân phải dành giựt với những tên ăn xin khác.

Nghe tiếng nói quen thuộc, Đường Ân nhận ra là Tranh Nhi đang đứng đây, còn trông thấy bộ dạng thảm hại, không có mặt mũi đối mặt với cô, anh vội vàng đứng lên định chạy đi.

" Ân ! " Tranh Nhi kéo lấy tay anh, hai mắt ngấn lệ đau xót, dứt khoát không để Đường Ân bỏ đi.

" Cô à, cô nhận lầm người rồi ! Tôi không phải Ân gì đó ! " Đường Ân lúi húi, né tránh ánh mắt dò xét, thẳng tay gạt phang bàn tay mềm mại kia.

Tranh Nhi chạy lên trước dang hai tay cản anh, trong con hẻm nhỏ, sải tay của cô hoàn toàn chiếm hết diện tích đường đi, khiến Đường Ân phải quay đầu lại.

" Đường Ân ! Anh đừng đi, anh đừng cố tình tránh né tôi được không ? " Tranh Nhi lại đuổi theo, níu tay anh lại.

Đến nước này, Đường Ân không thể không thừa nhận, quay người hùng hổ mắng nhiếc Tranh Nhi.



" Hàn Tranh Nhi, cô tha cho tôi có được không ?

Tôi thành ra như vậy cô còn chưa hả dạ sao ?

Tứ phu nhân, cô đừng đem rắc rối đến cho tôi nữa ! " anh nói chữ nào nhấn mạnh chữ đó, muốn Tranh Nhi ghét bỏ, tức giận rời đi.

Hai hàng lệ chảy dọc từ hốc mắt xuống chân cằm, Tranh Nhi khư khư giữ bắp tay của Đường Ân, nấc lên tiếng nấc xé lòng.

" Tôi không còn là tứ phu nhân nữa...

Chẳng lẽ anh không biết Hứa Mộ Nhiên đã đuổi tôi đi rồi sao ? " tiếng cô nghẹn ngào, giải thích, nước mắt lưng tròng dáng vào người Đường Ân.

" Không còn là tứ phu nhân ! " Đường Ân nghe như sét đánh ngang tai, suốt những tháng qua, anh bị Hứa Mộ Nhiên chèn ép, biến thành một kẻ không nhà không cửa, lang thang đầu đường xó chợ.

Vẫn tưởng, Hứa Mộ Nhiên còn giam cầm Hàn Tranh Nhi nên mới đày đọa anh, không ngờ cách nhau mấy tháng cô đã bị Hứa Mộ Nhiên đá ra khỏi Hứa gia.

Bấy giờ, Đường Ân mới để ý, quần áo cô mặc rất đơn sơ, cũ kỹ, cách ăn mặc như vậy tuyệt đối không phải là cách ăn mặc của một phu nhân của Đô đốc.

" Đường Ân, anh đừng tránh tôi có được không ?

Đúng là tại tôi anh ra nông nổi này...

Nhưng...

Đường Ân, tôi lúc nào cũng lo cho an nguy của anh ! "

Tranh Nhi kể lể, bị Đường Ân xa lánh, tim cô quặn thắt, vì bản thân cô anh trở nên thảm hại như vậy, bao nhiêu nợ nần cô có chết cũng không thể trả hết cho anh.

" Tranh Nhi... "

Đường Ân chịu mở miệng gọi tên cô, nắm bàn tay nhỏ nhìn thật kĩ cô, mĩ nhân trước mặt anh ôm đi rất nhiều, da dẻ có phần xanh xao.

" Hứa Mộ Nhiên tại sao lại đuổi cô đi chứ ? " anh cất giọng trầm khàn, dò hỏi.

" Vì... " Tranh Nhi mím môi, ngừng giọng, lời trong cuốn họng bị nén lại bởi cảm xúc đau đớn, đau đến tê dại.

Một lúc sau, khi Tranh Nhi lấy đủ dũng khí, mới kể rõ đầu đuôi cho Đường Ân nghe, cô vì tự do bất chấp hy sinh đứa con, rời khỏi Hứa gia sống cuộc sống bị đàm tiếu, cũng khổ sở không kém. Đường Ân lúc này mới hiểu, khi nãy anh đã quá đáng trong lời nói, vội vàng thay đổi thái độ với Tranh Nhi.

" Tranh Nhi, xin lỗi cô ! Tôi...

Tôi tưởng... "

" Tôi biết ! " Tranh chen lời, hiểu được tâm tư của Đường Ân.

Rồi, cô khua tay, nụ cười nhẹ nhõm cũng được hiện lên, trấn an Đường Ân.

" Không sao đâu !

Lỗi của tôi trước ! Ân, anh không có lỗi ! "

Mắt thấy Đường Ân trong cơn hoạn nạn, anh từng cứu Tranh Nhi, giúp đỡ cô rất nhiều, không thể để anh lang thang, Tranh Nhi liền mở lời, có nhã ý mời anh về ở cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.