Sắc mặt của Tranh Nhi tái mét, hơi thở trì trệ chưa từng có, đứng không vững, vô thức tựa người vào trước ngực Hứa Mộ Nhiên.
Như cảm nhận được Tranh Nhi bị bệnh, không đợi cô kịp mở miệng lên tiếng, Hứa Mộ Nhiên lập tức đặt tay lên tráng nhỏ.
" Tranh Nhi! " hai mắt nhỏ mở to như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài, hàng chân mày xếch lên nhíu xuống cau có.
Hắn đoán không sai tí nào, cô gái nhỏ sốt rồi, cơn sốt đang kéo đến, một chút nữa thôi người của cô sẽ nóng lên hừng hực như lửa đốt, rơi vào trạng thái mệt nhoài.
" Tranh Nhi, em sốt rồi!
Sao lại như vậy chứ? " hắn nóng ruột, giữ thân cô gái nhỏ, định bòng cô vào trong.
Nào ngờ, Tranh Nhi đang giận hắn, gạt tay hắn ra ngay, đôi mắt lờ đờ vẫn dành cho hắn sự ghét bỏ chưa từng có, cô gượng ép cơ thể đứng thẳng, xoay lưng vào bếp, bỏ lại đôi tay đang giữ nguyên hành động ôm ấp, níu giữ cô.
Tranh Nhi lạnh lùng vứt cho hắn câu nói tuyệt tình ở phía sau.
" Cảm ơn Đô đốc quan tâm! Tôi vẫn rất ổn...
Anh làm ơn ngồi yên một chỗ giúp tôi! "
" Hàn Tranh Nhi " hắn gằn giọng, thu tay mình vo thành nắm đấm.
Nghe câu nói phũ phàng của cô, tâm can hắn bứt rứt, biết cô còn giận chuyện đêm qua, rất muốn nổi nóng với cô. Thế nhưng, trông cô bệnh, hắn đứng ngồi không yên, lo cho sức khỏe của cô, phải đè nén cơn giận xuống, hạ giọng hết mực với cô.
" Hồ ly nhỏ, em nghỉ ngơi đi! Em đang sốt đấy!
Hai người kia có thể tự lo cho bản thân mình mà... "
* Cành *
Đoạn, tiếng của Hứa Mộ Nhiên vừa dứt, Tranh Nhi bị cơn sốt hoành, tính tình nóng nảy theo cơn sốt, tức giận đùng đùng, quăng ngay đôi đũa trong tay xuống đất, gan dạ, quay sang mắng nhiếc hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, có phải anh ăn no ở không không có chuyện gì làm không?
Sao anh cứ lải nhải chẳng chịu để tôi yên vậy? " cô phùn mang trớn mắt, to tiếng với hắn.
Hứa Mộ Nhiên bị chọc điên, kiềm chẳng được tính nóng, lớn tiếng lại với Tranh Nhi.
" Phải!
Bổn Đô đốc đây ăn no ở không mới lo cho em đấy! "
" Tôi không cần!
Anh mau biến khỏi tầm mắt của tôi đi!!! "
Tranh Nhi quát lên, cực tuyệt, đôi mắt cô mở to đỏ ngần, thật sự mất hết bình tĩnh, cô quăng ngay cái muỗng trên bếp sang phía Hứa Mộ Nhiên.
Tiếng * len ken * làm cơn thịnh nộ của hắn tăng lên ngút ngàn, hơi thở của ác ma dồn dập, lồng ngực vạm vỡ theo nhịp thở phập phồng, hắn nghiến răng.
" Em... "
" Im!!! " Tranh Nhi chỉ tay vào mặt hắn quát lần nữa.
Giờ phút này, cô gái nhỏ bị cơn sốt đột ngột ập đến, lí trí hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ cảm thấy cô nhịn tên ác ma kia như vậy đã quá đủ, chẳng ngần ngại dùng lời lẽ có phần hống hách đối đáp với hắn.
" Anh cút ra phòng khách mà ngồi!
Còn làm phiền tôi không nhịn anh nữa đâu! " cô cắn chặt răng, to gan lớn mật cảnh cáo.
Hứa Mộ Nhiên tức điên, vốn có lòng muốn xem bệnh tình của cô, lại bị cô mắng, còn dằn đũa, quăng muỗng, đuổi đi, hắn nổi cơn giận, một phát đá chân vào cái ghế gỗ, trút giận, làm nó lật ngã ra đất, tạo nên âm thanh chấn động làm người khác nghe được cũng phải giật mình.
" Tôi mặc xác em! " hắn nổi đóa, quay lưng đi thẳng, chằng buồn ngó ra sau.
Tranh Nhi biết hắn giận dỗi, cũng không hơi sức quan tâm, chóng điều chỉnh lại trạng thái tươi tỉnh, tiếp tục nấu cho xong thức ăn dang dở.
Tuy nhiên, lúc này cơ thể mảnh mai đã quá mệt mỏi, Tranh Nhi đứng không vững, liêu xiêu như ngọn cây trước gió. Hai mắt của cô hoa lên, chẳng nhìn rõ được thứ gì, người cô bỗng mềm nhũn, tay chỉ kịp với tắt bếp gas, liền đổ kềnh ra đất.
Thân xác cô va vào ngay chiếc ghế vừa bị Hứa Mộ Nhiên đạp đổ, vai đập vào đó, phát ra âm thanh * bộp * thật lớn, hai mắt nhắm chặt, chẳng còn lưu giữ thêm chút kí ức gì nữa.
Hứa Mộ Nhiên nghe tiếng động, lòng đang lo lắng cho Tranh Nhi, tạm gác đi cơn giận qua một bên, khiễng chân sang nhà bếp xem xét tình hình.
" Hàn Tranh Nhi! "
Hắn lập tức gọi lớn, ba chân bốn cẳng chạy ào qua chỗ Tranh Nhi nằm bẹp trên đó, đỡ lấy người cô ngồi dậy, lay gọi không ngừng.
" Tranh Nhi, hồ ly nhỏ, em làm sao rồi? "
Không nghe tiếng cô trả lời, hắn sờ vào trán cô, chỉ mới có vài phút mà cơn sốt rất nhanh hoành hành, làm cơ thể mảnh mai kia nóng hừng hực, nóng đến bỏng tay.
" Tranh Nhi! " Hứa Mộ Nhiên bòng cô lên, nhanh chóng đưa cô về lại phòng, rồi quay đi vắt một chiếc khăn ấm, để lên trán cô.
Tranh Nhi lên cơn sốt, hơi thở có phần nặng nề, người cô đổ đầy mồ hôi lạnh, da thịt nóng vô cùng, hai mắt của cô dần hé mở, mơ màng thu lại chút hình ảnh mờ ảo.
Hứa Mộ Nhiên dùng khăn ấm lau người cho cô, còn bón cho cô ít nước ấm, xong xuôi hắn liền đi đâu đó mất tăm, để cô nằm đó mơ màng không ngừng, lúc nóng lúc lạnh.
Lát nữa, lại thấy hắn quay vào, từ trong túi hắn lấy ra một ít thuốc, cậy môi nhỏ cho vào trong, giúp cô nuốt xuống, chẳng biết hắn lấy thuốc đó ở đâu ra, cũng không biết chúng có tác dụng gì. Tranh Nhi vừa uống xong, chưa tới 5 phút, hai mắt cô lại mệt mỏi, đầu óc hoàn toàn chống rỗng, chìm vào giấc ngủ say.
Đến khi cô gái nhỏ một lần nữa mở mắt, cơ thể cô đã hạ sốt, cũng không còn thấy mệt nhoài, cô ngồi dậy quan sát, bản thân đang ở trong phòng, đồng hồ treo tường vừa điểm vào 9h sáng.
Cô gái nhỏ nhớ lại những việc đã xảy ra, biết người đưa cô về phòng chăm sóc chính là Hứa Mộ Nhiên, vội vàng đặt chân xuống đất đi tìm hắn.
Khi bàn tay nhỏ vừa chạm vào nắm cửa, nó bất ngờ bật vào trong, làm Tranh Nhi ngã người theo quán tính, vịn vào thành tường. Người mở cửa là Hứa Mộ Nhiên, trên tay còn cầm theo một bát cháo thịt bầm.
" Hồ ly nhỏ! "
" Em tỉnh rồi à? " hắn thấy Tranh Nhi tỉnh dậy, mừng rỡ, gấp gáp đặt bát cháo lên chiếc bàn bên cạnh, rồi nhanh chóng đỡ lấy người cô.
" Em còn rất yếu! Đừng đi lung tung, về giường nghỉ ngơi đi! " tiếng hắn nhỏ nhẹ lạ thường, dịu dàng nhắc nhở, còn ôn nhu dìu cô sang giường.
Tranh Nhi không chống đối, âu cũng vì cô thật sự chưa ổn, và còn đang bị cách hành xử lạ thường kia thu hút, cơ thể như con rối mặc cho Hứa Mộ Nhiên điều khiển.
Hắn đỡ cô ngồi trên giường, chóng quay sang cầm bát cháu tới, tự tay đút cho cô gái nhỏ ăn.
" Nào, em ăn chút cháo đi!
Là tôi nấu cho em đó! Ăn vào sẽ chóng khỏe lại! "
" Cháo tự hắn nấu ư? Hắn biết nấu ăn? " Tranh Nhi chấn động, há hốc mồm với câu nói.
Đô đốc cao cao tại thượng đích thân nấu cháo cho cô, còn đang khuấy dòng cháo nóng, thổi nguội dâng tới miệng cô.
" Nào, ăn chút đi!
Hồ ly nhỏ, cháo ngon lắm đấy! "
Cái miệng mỏng của hắn hả ra, làm hành động ám chỉ Tranh Nhi cũng há miệng để ăn, trông hắn bây giờ còn đâu nét đạo mạo của một vị Đô đốc tàn bạo.
Nhìn, cứ như một người đàn ông đi chăm vợ bệnh, Tranh Nhi bị hành động dịu dàng này hớp hồn hoàn toàn, vô thức há miệng ăn lấy từng muỗng cháo của hắn.
" Có ngon không? " hắn tươi cười hỏi nhỏ.
Thấy, Tranh Nhi ăn rất ngon miệng, còn ngoan ngoãn chưa từng có làm hắn vui không giấu được cảm xúc.
Tranh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, cháo của hắn nấu không tệ, vừa với cái miệng đang đắng nghét của cô, bên trong cháo vừa có thịt bầm vừa có rau củ, rất tốt cho người đang bị bệnh hoành hành.
* Cạch *
Chỉ hơn 8 phút, bát cháo sạch bong, Hứa Mộ Nhiên lấy cho cô một cốc nước, Tranh Nhi uống xong, hắn vẫn đứng cạnh cô, nhìn chòng chọc.
" Sao anh không ra ngoài đi?
Tôi đã khỏe hơn rồi, không cần canh chừng tôi nữa đâu! " Tranh Nhi đuổi thẳng.
Hắn đứng trước mặt cô không nhúc nhích, hai tay xỏ túi quần, điệu bộ phong ưu, nho nhã, thủng thẳng nói với cô.
" Hàn Tuyên ra cánh đồng làm việc, Đường Ân thì đi chợ
Em còn đang bệnh, tôi ở lại đây lo cho em không được sao? "
" Cảm ơn anh, Đô đốc! Nhưng tôi chỉ bệnh nhẹ, anh giúp tôi như vậy đủ rồi! " Tranh Nhi từ chối lòng tốt của hắn.
Khi này cô đã ổn, liền muốn phủi bỏ sự chăm sóc ân cần từ nãy đến giờ của hắn, không muốn dây dưa, cô chóng bước xuống giường, đi đứng thật vững, để hắn thấy cô đã khỏe.
" Anh đi đâu đó chơi hoặc kiếm gì làm đi!
Tôi còn phải dọn dẹp nhà cửa! " Tranh Nhi ôm ngay mớ nệm hôm qua bị hắn làm bẩn, muốn đem ra ngoài giặt.
Hành động ngang ngược của cô chọc cho máu nóng của hắn lại dồn lên não, hắn vừa mới dịu dàng với cô còn chưa được nữa ngày lại bị bẹo gan lên.
" Đứng đó! " Hứa Mộ Nhiên hắng giọng, trực tiếp đi tới, giựt ngay đồ trong tay Tranh Nhi.
" Em còn đang bệnh nằm nghỉ đi!
Đừng có cố cãi ý tôi!
Việc nhà hôm nay Hứa Mộ Nhiên này sẽ làm cho em! "
Dứt lời, hắn xoay lưng tiêu soái rời đi, kệ Tranh Nhi đứng tồng ngồng, trố mắt nhìn hắn. Nếu như không lầm, với cách hành xử vừa rồi của cô, hắn phải nổi điên lên, hành hạ cô, hoặc làm khó làm dễ cô, lí nào hắn lại tốt ngang như vậy?
Người đàn ông đang sải bước kia, cứ như bị ma nhập, biến thành người tốt lạ thường, làm Tranh Nhi phút chốc bấn loạn tâm trí theo hắn.
Hai chân mảnh khảnh vội vàng chạy ra ngoài sau, Hứa Mộ Nhiên đang lấy nước từ giếng lên, cho đồ vào thao lớn, còn đổ xà phòng vào bắt đầu giặt tấm nệm cho cô. Từng hành động của hắn rất thuần thục, cứ như hắn đã làm qua rất nhiều lần.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, làm Tranh Nhi kinh ngạc không thôi, đứng đó quan sát hắn rất lâu.
Như cô nghĩ, Hứa Mộ Nhiên là Đô đốc cao cao tại thượng, người người đều sợ, sẽ không bao giờ đụng tới một móng tay vào những chuyện hắn cho là dơ bẩn này.
Trước giờ, chỉ có người khác phục vụ cho hắn, chứ làm gì có chuyện Đô đốc hạ mình phục vụ cho kẻ khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]