Xe ngựa lắc lư khiến LyƯơng có điềm báo buồn ngủ, vậy mà vừa mới thất thần, “Bốp” một tiếng thanh thúyvang lên, một cành liễu dài nhỏ không nặng không nhẹ rơi vào mu bàn tay củanàng, trên da thịt trắng nõn lập tức bị vẽ ra một đường phấn hồng nhạt.
“Tập trung vào, hơi thở của ngươi lại loạn rồi.” Phi Mặc nhắm mắt lại, dùng mộttư thế cực kỳ thoải mái nhàn nhã nằm ở bên cạnh Ly Ương, tay trái gối đầu, trêntay phải là cành liễu mới vừa rơi vào mu bàn tay của Ly Ương.
Ly Ương chu môi, vạn phần oán niệm nhìn tên khốn kiếp nhẫn tâm xuống tay này,không nói gì, ngoan ngoãn thu liễm hơi thở quanh thân đến giọt nước không lọttheo phương pháp Phi Mặc dạy. Không có biện pháp, ai kêu là nàng chết sống lôiPhi Mặc dạy nàng đây?
Còn nói cái gì thử một lần, quay đầu lại còn không phải giống trước kia. Khôngđúng, còn dữ tợn hơn trước kia...
“Thế nào? Nhanh như vậy đã ngồi không vững rồi hả?” Phi Mặc trừng mắt lên,trong mắt trong trẻo lướt qua một tia cười ranh mãnh.
“Nào có?!” Ly Ương giống như là bị giẫm đến cái đuôi mèo, tức giận xù lông trợntrừng mắt nhìn đối phương.
Phi Mặc bị chọc cười, tiếng cười nhẹ nhộn nhạo lên ở trong xe ngựa. Nụ cườikhông cố kỵ gì khiến Ly Ương càng buồn bực, nhưng trong tiếng cười của Phi Mặcxen lẫn thuần túy vui vẻ làm cho tâm tình của nàng không hiểu sao khá hơn.
“Tới đây.” Phi Mặc như là cười đủ rồi, vẫy vẫy tay với Ly Ương vẫn còn ngâyngốc giương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/2476951/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.