“Phi, Phi Mặc, ngươi, thếnào...” Thấy Phi Mặc ngồi ở trước bàn, cầm một ly trà nhàn nhạt mỉm cười vớinàng, Ly Ương há miệng, cuối cùng chỉ thổ lộ ra mấy từ không liên quan.
Ly Ương không có tiếp tục nói nữa, cổ họng giống như là bị cái gì hung hăngnhéo, dù cố gắng thế nào cũng không phát ra được thanh âm bình thường, mắtkhông biết lúc nào thì bị nước mắt ướt át, mơ hồ nhìn không rõ bộ dạng của PhiMặc.
Nàng không muốn như vậy, nhưng nàng khống chế không được, nàng thậm chí khôngrõ tại sao mình có thể như vậy.
Thấy Ly Ương cơ hồ là mất khống chế, không biết làm sao đứng ở cửa. Phi Mặc đểly trà trong tay xuống, đi tới trước người của nàng. Nâng đôi tay lên, tựa hồlà muốn ôm Ly Ương, nhưng không biết thế nào, cuối cùng chỉ có tay phải rơi vàotóc của nàng.
“Không sao.” Thanh âm Phi Mặc vẫn bình tĩnh trước sau như một, chẳng qua là lầnnày nhiều hơn mấy phần mềm mại cùng đau lòng.
Ly Ương ngẩng đầu lên, thỉnh thoảng hít hít mũi, trợn to hai mắt muốn nhịn.Nhưng nàng không biết, mắt to tràn đầy nước mắt của nàng, còn có thanh âm nghẹnngào cắn môi càng thêm khiến người trước mắt đau lòng.
“Không sao đều không có việc gì rồi.” Phi Mặc than nhẹ một tiếng, vẫn là khôngnhịn được, đưa tay ôm nàng vào trong ngực. Giống như là trong quá khứ, đưa tayvỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nàng, dịu dàng an ủi.
Một loạt động tác quen thuộc lại xa lạ, còn có từng tiếng từng tiếng khuyênlơn, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/2476946/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.