Mặc dù miệng Ly Ương nóilà chuẩn bị một chút, nhưng trên thực tế, cái gì cũng không biết như nàng cóthể chuẩn bị những thứ gì? Đừng nói là Kim Ngạc Liên trong miệng Phi Mặc, ngaycả địa danh Tây Cương nàng cũng là lần đầu nghe được.
Một cước đá văng hòn đá nhỏ bên chân ra, Ly Ương hậm hực trở về. Vậy mà về đếncửa phòng, Ly Ương lại bất động, có chút giận dỗi nhìn chằm chằm cửa phòng đóngchặt. Nhắc tới cũng kỳ, đối mặt Phi Mặc kỳ quái này, Ly Ương cũng trở nên kỳquái. Nàng và Phi Mặc nguyên bản là hai người xa lạ, Phi Mặc không đồng ý cũngđúng là bình thường. Huống chi Phi Mặc còn là ân nhân cứu mạng của mình, tạisao nàng có thể giận dỗi vì loại chuyện nhỏ này? Suy đi nghĩ lại, Ly Ương cũngcó chút bất đắc dĩ, tính khí của mình nên sửa lại một chút rồi.
Nghĩ tới đây, Ly Ương gõ cửa hai cái, nhẹ giọng hỏi: “Phi Mặc, ta có thể đi vàokhông?”
Ly Ương vừa đến Phi Mặc liền lập tức nhận ra, Mặc Tiêu trong tay đã thu về từlâu. Thấy mình nàng ngu ngốc đứng ở cửa một hồi lâu không có phản ứng, bây giờmới có động tĩnh, Phi Mặc lên tiếng nói: “Vào đi.”
Đi vào nhà, Ly Ương nhìn thấy Phi Mặc vẫn nửa tựa vào đầu giường ngồi nhưtrước. Thấy nàng đi vào, Phi Mặc chỉ hơi hơi gật đầu ra hiệu, không nói gì, antĩnh chờ đợi nàng mở miệng.
Ly Ương lấy cái ghế ngồi xuống, châm chước câu văn mới mở miệng nói: “Phi Mặc,ta và ngươi đi Tây Cương.”
“Ngươi trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/2476931/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.