“Như vậy ta ở lại.”
Câu nói kế tiếp của Bạch Nhiễm khiến cho Ly Ương tức khắc trợn to hai mắt, giậtmình lại không hiểu nhìn hắn.
“Ta nghĩ Thấu Ngọc và Át Quân chắc là sẽ không phản đối.” Mặt mày Bạch Nhiễmnhiễm tươi cười, dù bận vẫn ung dung ngồi ở bên giường.
Đường đường là Hồ đế Thanh Khâu, lúc nào thì trở nên rảnh rỗi như vậy rồi? LyƯơng đột nhiên nhìn hắn có chút không hiểu. Không đúng, người trước mắt này, cólúc nào nàng từng xem hiểu? Nghĩ đến đủ chuyện đã trải qua, Ly Ương không khỏicó chút tự giễu. Trải qua nhiều việc như vậy, hôm nay nàng đối với hắn sao cóthể không có bất kỳ phòng bị nào? Đè xuống nỗi đau xót trong lòng, Ly Ương thấpgiọng hỏi: “Bạch Nhiễm, ngươi lại muốn làm cái gì?”
Thần sắc biến hóa của Ly Ương Bạch Nhiễm đều nhìn ở trong mắt, hắn biết, BạchNhiễm than thở, “Ta chỉ là không yên lòng ngươi.”
“Ta rất khỏe.” Ly Ương không hề nghĩ ngợi, đã phản bác theo ý thức.
“Rất khỏe?” Xoay đầu nghiêng một bên của Ly Ương qua, Bạch Nhiễm nhìn chằm chằmnàng, ánh mắt sáng quắc. Thấy rõ ràng cố chấp và kiên trì trong mắt Ly Ương,thanh âm Bạch Nhiễm cũng không khỏi to lên mấy phần, “Động một chút là té xỉubất tỉnh coi là rất khỏe?”
Thấy lo âu và tức giận biểu lộ không bỏ sót trong mắt Bạch Nhiễm, Ly Ương độtnhiên cười, giống như là nhìn thấy gì buồn cười. Biểu tình rất quen thuộc,trước kia nàng ngã bệnh không nghe lời, hoặc là làm chuyện gì khiến cho mình bịthương, Bạch Nhiễm luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/2476900/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.