Cánh cửa khép hờ, ánh mặttrời màu vàng chói lọi tràn vào từ khe cửa hẹp dài. Nhìn ngoài cửa sổ là ánhnắng chiều rực rỡ như gấm vóc, Ly Ương nháy mắt, cố gắng nhớ lại tình cảnhtrước khi mình mất đi ý thức. Nàng uống rượu uống đến một nửa thì Hạng Thànhtới, sau đó nàng liền lôi kéo Hạng Thành uống, cuối cùng chính là nàng uốngnhiều quá...
Nhìn tình huống này, hiện tại cũng đã là tờ mờ tối ngày hôm sau, nàng thật làngủ đủ! Bất đắc dĩ lại ảo não vỗ xuống ót của mình, Ly Ương chuẩn bị đứng lênlấy chút gì cho mình ăn, ai ngờ vừa mới đứng dậy liền phát hiện cả người bủnrủn, không làm được gì.
Tại sao có thể như vậy? Ly Ương lại tê liệt ngã xuống trên giường, lười phảinhúc nhích. Coi như là say rượu, cũng không phải là cái tình trạng này chứ?
Không đợi Ly Ương tiếp tục suy nghĩ nữa, cửa khép hờ nhẹ nhàng bị đẩy ra, BạchNhiễm nghe được động tĩnh từ ngoài phòng đi vào.
“Sao ngươi ở đây?” Thấy Bạch Nhiễm, Ly Ương sửng sốt một chút, nàng rõ ràng làở trong nhà!
“Át Quân nói ngươi ngủ mê sáu ngày, gọi thế nào ngươi cũng không tỉnh, bảo tatới xem một chút.” Bạch Nhiễm mặt không đổi sắc đi tới bên giường, nắm cổ tayLy Ương lên thăm dò, trái tim nhấc lên mấy ngày cuối cùng cũng hoàn toàn đểxuống. Buông tay ra, Bạch Nhiễm nhìn gương mặt Ly Ương không vui, ngược lạicười nói: “Ngươi đã không còn chuyện gì, sao lại ngủ sáu ngày?”
“Ta thích ngủ mấy ngày thì ngủ mấy ngày.” Đối mặt với ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/2476896/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.