Trên vách Nhàn Đình, vìđi thưởng thức thất thải linh tuyền ở đáy vực, Phượng Hề ôm nàng tung ngườinhảy vào trong mây như mộng. Tốc độ rơi xuống nhanh đến kinh người, tiếng giógào thét mà qua bên tai khiến cho nàng theo bản năng nắm vạt áo của hắn, dựasát vào trong ngực hắn.
“Đừng sợ, có ta ở đây.” Kinh hoảng, nàng nghe được Phượng Hề nói như vậy ở bêntai nàng, thanh âm ôn hòa ấm áp, làm cho lòng người yên bình.
Bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt cũng chỉ có bóng tối không cách nào nhìn thấu. Nànglại nằm mơ. Đưa tay chạm tới gương mặt ướt át, Ly Ương có chút vô lực che cặpmắt lại, nằm không nhúc nhích. Những trí nhớ như mộng không thành thật kia hômnay thành bóng đè sâu nhất của nàng, hàng đêm tỉnh mộng, khiến cho nàng nếm hếttư vị đau triệt nội tâm.
Có lẽ, nàng nên đi tìm nước Vong Xuyên (quên đi),khiến cho nàng quên mất tấtcả. Nhưng nàng không bỏ được. Mặc dù đã thành đau đớn khắc sâu nhất của nàng,nàng vẫn không cách nào bỏ qua chút ít dịu dàng người nọ đã từng dành cho nàng.Mặc dù nói từ trên ý nghĩa nào đó, một ít dịu dàng đó cũng không phải thật chonàng, chẳng qua là trừ những trí nhớ này, cái gì nàng cũng không có.
Một mình nằm ở trên giường lạnh như băng, đợi đến khi khuôn mặt thấm đẫm nướcmắt, Ly Ương đứng dậy xuống giường, tự rót ly nước lạnh cho mình. Ngoài cửa sổánh trăng đang sáng, sáng tỏ như nước. Ly Ương không buồn ngủ chút nào tựa bêncửa sổ, tay đang cầm một ly nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/2476892/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.