“Ly...” Phượng Hề nghiêngđầu, đang muốn mở miệng nói gì, khoé mắt đột nhiên chú ý tới kiếm dài Ly Ươngđeo ở bên hông, đôi mắt màu nâu bỗng dưng thu lại, lời nói chưa hết cũng đềuchôn vùi ở trong môi.
“Thế nào?” Ly Ương ngẩng đầu, phát hiện thần sắc Phượng Hề cổ quái. Theo ánhmắt Phượng Hề nhìn qua, Ly Ương phát hiện hắn đang nhìn kiếm dài Mạc Vấn bênhông mình, vì vậy cười giải thích, “Đây là Bạch Nhiễm tặng cho ta vài ngàytrước đó.”
Giữa lông mày Phượng Hề lại động, môi mỏng nhấp nhẹ thành độ cong đẹp mắt, tándương: “Kiếm rất tốt.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Đối với Mạc Vấn này, Ly Ương là yêu thích từ đáylòng.
“Ta mượn dùng một chút?” Phượng Hề nhướng nhướng mày, đưa tay phải về phía LyƯơng.
“Ách, được.” Ly Ương cởi kiếm xuống, đưa cho Phượng Hề.
Tiện tay vung thanh kiếm, đầu ngón tay Phượng Hề sờ nhẹ thân kiếm Mạc Vấn, đưatới một hồi tiếng kiếm trầm thấp. Ly Ương phát hiện Mạc Vấn thập phần hưngphấn, kích động giống như lần đầu tiên nàng cầm kiếm hôm đó. Không chỉ kiếm MạcVấn, thậm chí ánh mắt Phượng Hề nhìn về phía kiếm Mạc Vấn ánh mắt cũng không tựgiác mang ý cười ôn hoà, thậm chí mơ hồ có chút cảm xúc hoài niệm.
“Nhìn cho kỹ.” Phượng Hề cười một tiếng, vung kiếm lên, phi thân vào không.
Kiếm thế bén nhọn, thỉnh thoảng nhanh như gió, thỉnh thoảng nhẹ nhàng chậm chạpnhư múa. Phượng Hề đạp lá mà nhảy, thân thủ nhẹ nhàng, bay trên mấy tán cây,uyển chuyển như rồng lượn. Ly Ương ngước đầu, tầm mắt bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/2476886/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.