Chương trước
Chương sau
“Như thế nào? Mùi vịkhông tệ chứ?” Hai tay nâng cằm lên, Ly Ương nháy mắt, vừa mong đợi vừa thấpthỏm nhìn Phượng Hề. Mặc dù vò rượu Vân Tung này đã là trung thượng phẩm, LyƯơng vẫn cảm thấy chưa đủ tốt. Nàng vốn định tặng Phượng Hề thứ tốt nhất, đángtiếc muốn ủ ra rượu Vân Tung thượng phẩm cần tích luỹ kinh nghiệm mấy trăm năm.

Để ly rượu trong tay xuống, Phượng Hề khẽ mỉm cười, tán dương: “Ừ, vị còn tốthơn so với lúc trước ta uống rất nhiều. Một vò rượu Vân Tung lớn như vậy ngươilàm sao có được?”

Theo hắn biết, bởi vì Huyền Thiên Vân Mẫu kia cực kỳ hiếm thấy, nên số lượngrượu Vân Tung vẫn luôn không nhiều lắm. Hôm nay Ly Ương mang đến thậm chí cómột hũ lớn đầy, hắn cũng không nhớ Tiên giới có người nào hào phóng như vậy.

Rượu Vân Tung mình ủ được Phượng Hề khen ngợi, Ly Ương cảm thấy so với mìnhđược khen thưởng còn vui vẻ hơn. Đưa tay chỉ mình, Ly Ương hất cằm lên cực kỳđắc ý nói: “Rượu này là ta ủ.”

Phượng Hề có chút kinh ngạc, “Ly Ương học ủ rượu lúc nào?”

“Mới vừa học, bất quá ta cũng chỉ ủ rượu Vân Tung, thứ khác vẫn còn chưa thửqua.” Ly Ương cũng rót cho mình một ly, nếm mùi vị. Nói thật ra, chỉ cần nghĩtới đây là rượu mình tự ủ, uống đã cảm thấy khác với người khác.

“Ta nhớ phương pháp chế tạo rượu Vân Tung cực kỳ phức tạp, sao mới vừa học liềnchọn khó như vậy?”

Rũ mắt xuống nhìn rượu Vân Tung trong suốt trong ly, Ly Ương cong môi, cố lấylàm nhẹ nhõm nói: “Ngày đó thấy bộ dạng ngươi cầm một lọ rượu Vân Tung ngửa đáylên trời mong chờ có thể rơi ra một giọt nửa giọt nữa, liền nghĩ dù sao tronglúc rãnh rỗi dứt khoát ủ chút cho ngươi đỡ thèm. Xem như là ta đáp tạ việc tađến chỗ ngươi ăn không uống không lâu như vậy.”

Phượng Hề ngẩn ra, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, “Vậy thì đa tạ.”

“Ngươi thích là tốt rồi.” Ly Ương cười cười, không nói gì thêm, quay đầu nhìnao sen sau lưng. Nếu ngươi thích, đó chính là tốt. Nửa che con ngươi, khóemiệng Ly Ương hơi giơ lên, tựa hồ đang cười, ánh mắt nhìn về ao sen mang theochút ý vị không rõ cảm xúc, không nhìn ra đến tột cùng đang suy nghĩ gì.

Nhận thấy được Ly Ương tựa hồ có tâm sự, Phượng Hề cũng không có hỏi, chẳng qualà cùng nàng an tĩnh uống rượu. Mắt thấy một hũ rượu Vân Tung lớn ít đi nửa vò,Ly Ương vẫn không có chút ý tứ dừng lại. Phượng Hề lắc đầu một cái, đưa tayngăn lại tay Ly Ương tiếp tục rót rượu, bất đắc dĩ nói: “Ly Ương, ngươi tínhuống hết vò rượu Vân Tung này chỉ trong hôm nay sao?”

Lúc này Ly Ương mới giật mình rượu Vân Tung đã ít đi nửa vò, ngượng ngùng cườimột tiếng, “Cái này, ta không có chú ý.”

“Tác dụng của rượu Vân Tung chậm mười phần, ngươi uống tiếp như vậy sợ là sẽsay.” Phượng Hề cười khẽ, phát hiện mình nói đã quá muộn. Uống nhiều như vậy,Ly Ương đã có một chút say, hai gò má dính vào nhàn nhạt đỏ ửng, nằm dựa trênlan can trong đình ngơ ngác nhìn ao sen. Phượng Hề bất đắc dĩ, dứt khoát lấy cổcầm ra ngoài khảy đàn.

Tiếng đàn trùng điệp thản nhiên nhẹ nhàng chậm chạp như suối, chát chúa linhđộng, tràn ngập bốn phía núi Phượng Kỳ, dụ cả chim trong núi cũng nghe tiếng màđến, tùy theo bay múa. Nhìn chim vòng quanh đình không ngừng kêu to bay múa, LyƯơng vốn cảm thấy có chút không tỉnh táo không khỏi hăng hái lên, phi thân lên,rơi vào trên ao sen, theo khúc đàn đạp nước mà múa.

Trên sóng biếc, giữa sen trắng, váy trắng của cô gái thắng tuyết, dáng ngườinhẹ nhàng bồng bềnh bay liệng, mềm mại thon thả múa theo gió, vung tay áo baybay giống như tinh hoa của sen biến thành. Không cần Ly Ương suy nghĩ, thân thểliền tự nhiên mà múa theo khúc đàn, dường như bầu trời mang đến. Hai mắt nhắmlại, Ly Ương đắm chìm ở trong cảm giác kỳ diệu này, tựa hồ có đồ vật gì đó giấuở sâu trong thân thể, rục rịch chộn rộn muốn bắt đầu khởi động ra.

Tiếng đàn đột nhiên dừng, Ly Ương vốn mong muốn thân thể tưng bừng lên một bữa,cặp mắt mở ra, dừng ở trên một mảnh lá sen. Đưa tay đè lại lồng ngực của mình,Ly Ương cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt. Nàng giống như bỏ lỡ vật rất quantrọng, thoáng một cái đã qua, trong lòng trở nên trống rỗng. Nếu tiếng đànkhông đột nhiên dừng lại, nói không chừng có lẽ nàng cũng có thể bước được.

Phượng Hề nhìn Ly Ương bộ dạng phục tùng trầm tư trong ao, cau mày, ánh mắt dòxét có chút không xác định, rồi lại mơ hồ kỳ vọng cái gì. Sớm không biết thiếunữ từ khi nào đã cởi ra bộ dáng trẻ trung ban đầu, Ly Ương mới vừa nhắm đôi mắtnhanh nhẹn nhảy múa trên ao sen, lúc giở tay nhấc chân giống Nhân Phi năm đó nhưđúc. Mang theo khí lạnh đặc biệt, di đời mà độc lập, tốt đẹp giống như khôngnên tồn tại ở thế gi­an này. Kỹ thuật nhảy như vậy, khí chất như vậy, trừ NhânPhi ra thế gi­an này không thể có người thứ hai.

“Nếu ngươi nguyện ý chờ nàng, luân hồi rồi, nàng tổng hội trở lại bên cạnhngươi.”

Lời của Trọng Túc năm đó vang vọng ở bên tai, Phượng Hề nắm chặt hai tay, đáylòng lần đầu tiên dâng lên vẻ chờ mong.

Nhân Phi, là ngươi trở về sao?

Ly Ương ngẩng đầu lên, phát hiện Phượng Hề kinh ngạc nhìn nàng, giống như lầntrước, tựa hồ đang xuyên thấu qua nàng nhìn người khác. Không cách nào coithường chờ đợi và khát vọng mơ hồ lưu động trong cặp mắt phượng kia, ánh mắtnhư vậy khiến cho trong lòng Ly Ương đau xót. Đó là tơ vương hắn đối với NhânPhi, triển lộ quá mức rõ ràng ở trước mặt nàng, không cách nào làm như khôngthấy.

Mủi chân nhẹ điểm mặt nước một cái, Ly Ương nhảy về trong đình. Thấy Phượng Hềtựa lưng vào ghế ngồi rũ mắt xuất thần suy tư điều gì, vẻ mặt chuyên chú mà dịudàng, Ly Ương khẽ cắn môi, cố gắng làm bộ như không có gì hỏi: “Thế nào?”

Phượng Hề lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, hé miệng cười mộttiếng, “Không có sao.”

“Ồ.” Ly Ương thuận miệng đáp một tiếng, nhìn Phượng Hề không có gì xảy ra, độtnhiên cảm giác được không khí nơi này khiến cho nàng khó có thể hô hấp, tò mòvà nghi vấn trong lòng tựa hồ tùy thời cũng sẽ nhảy ra.

“Ly Ương là theo Mộ Nghi học múa?” Thấy Ly Ương cúi đầu không nói, Phượng Hềhỏi.

Ly Ương lắc đầu, “Ta chỉ là ưa thích nhìn Mộ Nghi múa, cũng không chịu khó theohọc như vậy.”

“Vậy mới vừa rồi...” Phượng Hề nắm ngón tay thật chặt, trong lòng lại có chútkhông dám tiếp tục suy nghĩ nữa. Hơn bốn nghìn năm chờ đợi, hôm nay có một chútxíu có thể như vậy, muốn sớm ngày chứng thực, lại càng sợ công dã tràng...

“Có thể hôm nay uống nhiều quá, tiếng đàn của Phượng Hề thật hay, nghe ngheliền không nhịn được nhảy theo tiếng đàn. Khó coi sao?” Ly Ương nhìn Phượng Hề,có chút thấp thỏm. Đây là lần đầu tiên nàng múa, hơn nữa nàng căn bản cũngkhông biết mình đang nhảy cái gì.

“Không, rất đẹp.” Phượng Hề mím môi cười một cái, thật lòng tán dương, trongmắt mang theo tâm tình phức tạp Ly Ương nhìn không hiểu.

“Phượng Hề...” Đáy mắt Ly Ương xẹt qua một nụ cười khổ, người hắn khen ngợichính là nàng sao?

Nghe được Ly Ương gọi hắn, Phượng Hề ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ra hiệu nàngnói tiếp.

Rũ mắt tránh qua ánh mắt Phượng Hề, Ly Ương chần chờ một chút, nhẹ nói: “Ta vànàng rất giống sao?”

Nụ cười trên mặt Phượng Hề cứng đờ, con ngươi chợt phóng đại, kinh ngạc nhìn LyƯơng.

Ly Ương cúi đầu, Phượng Hề không nhìn thấy nét mặt của nàng, chỉ có thể ngheđược thanh âm đè thấp của nàng, có chút chần chờ, “Đây là lần thứ hai, đã hơnmột lần nghĩ ta và nàng rất giống sao?”

Phượng Hề ngẩn ra, nguyên lai là phản ứng của hắn quá mức rõ ràng. Thật ra thìhai người bọn họ không hề giống, bất luận là tính tình hay là dáng ngoài cũngchênh lệch khá xa. Trừ điệu múa hôm nay, cơ hồ không tìm được bất kỳ chỗ tươngtự. Phượng Hề cười khổ, đại khái là hắn quá nhớ Nhân Phi. Trước khi có chứngthực, hắn vốn không nên mong đợi như thế.

“Ngươi không giống Nhân Phi, chỉ là ta quá nhớ nàng.” Phượng Hề mỉm cười lắcđầu, các nàng vốn cũng không giống nhau. Trong trí nhớ Nhân Phi là cô gái antĩnh không màng danh lợi, nhu mỹ tĩnh đẹp đến mức khiến người hướng tới. Saukhi chuyển thế dung mạo có lẽ sẽ thay đổi, nhưng tính tình sẽ không thay đổinhiều như vậy.

“Như vậy...” Hít một hơi thật sâu, Ly Ương không biết là may mắn nhiều hơn chútcòn là mất mát nhiều hơn chút.

Ai cũng không nói gì thêm, yên lặng lan tràn ra ở giữa hai người.

Qua hồi lâu, Phượng Hề mới nhàn nhạt nói: “Không còn sớm, ngươi cần phải trởvề.”

“Ừ.” Ly Ương đáp một tiếng, rồi mới miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, đứng dậy rờiđi.

Thấy Ly Ương rời đi, Phượng Hề hơi nhíu lông mày, trong mắt lóe lên ánh phứctạp, nhẹ giọng kêu: “Ly Ương.”

Nghe được Phượng Hề gọi nàng, Ly Ương dừng bước lại, xoay người hỏi: “Chuyệngì?”

“Ta muốn đi ra ngoài một hồi, đại khái đợi đến sau khi Tiểu Cửu xuất quan mớicó thể trở lại. Mấy ngày nay, ngươi chớ trở lại núi Phượng Kỳ.” Phượng Hề đứnglên, bên mép mang theo một tia cười nhạt. Ý nghĩ của Ly Ương, hắn sớm nên nhậnthấy được, hôm nay đã là chậm.

Ly Ương sửng sốt, ngay sau đó hiểu Phượng Hề đã cảm giác được cái gì. Nàngkhông nên hỏi, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi ra lời. Thật ra thì đã sớm nghĩđến sẽ là cái kết quả này, chỉ bất quá vẫn muốn thử một lần thôi.

“Được.” Nàng nghe được thanh âm bình tĩnh của mình, thậm chí mang theo nụ cườithản nhiên. Ly Ương không biết mình đến tột cùng là tâm tình gì, không khó quacũng không đau lòng, giống như mình đã không đếm xỉa đến, ở một chỗ khác nhìnmình và Phượng Hề.

Trở về núi Nguyên Hoa, Ly Ương trực tiếp đến trong sơn cốc ủ rượu của mình.Thấy tài liệu ủ rượu chất đống đầy phòng, Ly Ương lấy sổ tay ra, tìm ra phươngpháp chế tạo “Xuất Vân” ngày thường mình thích uống nhất, bắt đầu tìm tài liệuđầy phòng.

Cỏ Phương Phỉ, thuần tiên lộ, ngưng lộ quả, hoa Giải Ngữ... Sau khi xem hết tấtcả nguyên liệu một lần, Ly Ương phát hiện còn thiếu một nguyên liệu quan trọngnhất, con mực Hương Sơn. Ly Ương kéo khóe miệng, lần lượt xếp đặt tốt nguyênliệu tìm được rồi mới lên đường đi Hương Sơn.

Hương Sơn, ở ngoài mấy vạn dặm phía tây của núi Nguyên Hoa, trên núi quanh nămnóng bỏng như lửa. Đỉnh núi Hương Sơn bảy hồ lớn liền nhau, hồ nước nóng bỏngsôi trào, trừ mực Hương Sơn ra, trong hồ không còn sinh vật khác. Mực Hương Sơntừ trong ra ngoài, không chỉ da thịt, ngay cả tạng phủ và gân cốt cũng đennhánh như mực. Vậy mà chất thịt của mực Hương Sơn lại dị thường ngon sảng khoáitrơn nhẵn, là một trong những cao lương mỹ vị nổi danh ở tiên giới.

Khi Ly Ương đến, phát hiện chung quanh bảy hồ lớn tụ hợp không ít tiên nhân tớibắt mực. Đối chiếu phương pháp bắt mực của tất cả mọi người, Ly Ương cuối cùngvẫn là xuống nước bắt cá. Đợi đến bắt đủ mực Hương Sơn rồi, Ly Ương thu hồibình ngọc, một khắc không ngừng chạy về núi Nguyên Hoa. Tập hợp đủ nguyên liệu,khác liền dễ làm. So với rượu Vân Tung phương pháp chế tạo phức tạp mà nói,phương pháp chế tạo Xuất Vân đơn giản tới cực điểm. Đem tất cả nguyên liệu nấuchung rồi ngâm vào thuần tiên lộ rồi phong vò, chôn ở lòng đất bảy mươi bảy nămlà được.

Đem hai vò Xuất Vân vùi sâu vào dưới tàng cây hoè kim trước nhà, Ly Ương ngồiliệt trên mặt đất, bỗng dưng mất hơi sức. Sau khi đi ra từ núi Phượng Kỳ, nànggiống như nằm mộng rất dài, cho tới bây giờ mới phục hồi tinh thần lại.

“Ngươi không giống Nhân Phi, ta chỉ là quá nhớ nàng.”

“Mấy ngày nay, ngươi chớ trở lại núi Phượng Kỳ.”

Ngón tay không tự chủ cắm vào trong đất bùn, Ly Ương chỉ phát giác hình ảnhtrước mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ, xem không rõ ràng. Trong thoáng chốcgiống như là có đồ vật gì đó nhỏ xuống mu tay, một giọt tiếp một giọt. Tâm tìnhđè nén ở đáy lòng không thể nhận ra lúc trước lập tức bắt đầu khởi động lên,mãnh liệt đến khiến người không thể tự kiềm chế. Khẽ run bả vai, Ly Ương dùngsức che miệng lại, cố gắng không để cho mình khóc ra thành tiếng.

Trong mắt ngươi, hoặc giả ta ngay cả tư cách giống như nàng, cũng không có...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.