“Như thế nào? Mùi vịkhông tệ chứ?” Hai tay nâng cằm lên, Ly Ương nháy mắt, vừa mong đợi vừa thấpthỏm nhìn Phượng Hề. Mặc dù vò rượu Vân Tung này đã là trung thượng phẩm, LyƯơng vẫn cảm thấy chưa đủ tốt. Nàng vốn định tặng Phượng Hề thứ tốt nhất, đángtiếc muốn ủ ra rượu Vân Tung thượng phẩm cần tích luỹ kinh nghiệm mấy trăm năm.
Để ly rượu trong tay xuống, Phượng Hề khẽ mỉm cười, tán dương: “Ừ, vị còn tốthơn so với lúc trước ta uống rất nhiều. Một vò rượu Vân Tung lớn như vậy ngươilàm sao có được?”
Theo hắn biết, bởi vì Huyền Thiên Vân Mẫu kia cực kỳ hiếm thấy, nên số lượngrượu Vân Tung vẫn luôn không nhiều lắm. Hôm nay Ly Ương mang đến thậm chí cómột hũ lớn đầy, hắn cũng không nhớ Tiên giới có người nào hào phóng như vậy.
Rượu Vân Tung mình ủ được Phượng Hề khen ngợi, Ly Ương cảm thấy so với mìnhđược khen thưởng còn vui vẻ hơn. Đưa tay chỉ mình, Ly Ương hất cằm lên cực kỳđắc ý nói: “Rượu này là ta ủ.”
Phượng Hề có chút kinh ngạc, “Ly Ương học ủ rượu lúc nào?”
“Mới vừa học, bất quá ta cũng chỉ ủ rượu Vân Tung, thứ khác vẫn còn chưa thửqua.” Ly Ương cũng rót cho mình một ly, nếm mùi vị. Nói thật ra, chỉ cần nghĩtới đây là rượu mình tự ủ, uống đã cảm thấy khác với người khác.
“Ta nhớ phương pháp chế tạo rượu Vân Tung cực kỳ phức tạp, sao mới vừa học liềnchọn khó như vậy?”
Rũ mắt xuống nhìn rượu Vân Tung trong suốt trong ly, Ly Ương cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/2476863/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.