Chương trước
Chương sau
Edit: Peach
Beta: Peach
Tây thành, thành phố sách. Sâm Sâm đang đứng chọn sách, so sánh bìa sách với mẫu sách trong điện thoại, sau khi xác nhận lại cầm vài quyển bài tập đi ra tính tiền.
Lưu Hạo chưa tới năm phút đã mua xong, nhìn mấy quyển sách của Sâm Sâm, lại lấy thêm mấy quyển, nhìn nhìn tên biên tập, lẩm bẩm: "Đây không phải là sách đề cử của giáo viên lớp hỏa tiễn Nhất Trung sao?"
Ông chủ cho cô một cái túi lớn, Sâm Sâm bỏ hết sách vào, nặng cũng phải chừng mười cân. Lưu Hạo thấy cô xách có chút cực khổ, không nhịn được lại muốn nói: "Học sinh của Minh Đức ai cũng muốn xuất ngoại mà, sao cậu phải cực khổ như vậy?"
Dĩ nhiên, những lời này cậu sẽ không nói trước mặt cô, ngược lại, cậu rất ân cần đi lên trước, nói với Sâm Sâm: "Tớ giúp cậu."
Sâm Sâm lắc đầu một cái, đang muốn nói, Sâm Mạt Lệ lại gọi điện thoại tới.
"Sao lại đi lâu vậy?" Giọng bà nghe có vẻ rất không cao hứng, "Con đi mua sách hay đi làm việc khác?"
"Mẹ, con đang ở tiệm sách. Buổi sáng lúc ra cửa thì nhìn thấy một con chó hoang, liền đưa đến trạm cứu hộ, nên đi có chút trễ." Sâm Sâm giải thích, "Con mua sách xong rồi, bây giờ con về."
Cũng không biết Sâm Mạt Lệ có tin hay không, qua mấy giây, bà mới đè tức giận xuống, nói: "Được rồi, con về sớm một chút, chút nữa mẹ phải đi làm, không khéo lại nguyên ngày không gặp con, thật là."
"Được, bây giờ con về."
Sâm Sâm nói chuyện điện thoại xong, hướng Lưu Hạo xin lỗi: "Tớ phải về nhà."
"Cùng nhau cùng nhau."* Sự nhiệt tình của đối phương vẫn không giảm.
Sâm Sâm: "Xin lỗi, chúng ta nên tách ra đi. Mẹ tớ vẫn còn ở nhà, nếu như bị bà nhìn thấy tớ đi cùng với nam sinh tớ sẽ bị mắng."
Trong lòng Lưu Hạo liền có một cỗ tiếc nuối, nhưng cũng không kiên trì nữa, đứng ở tiệm sách nói tạm biệt với Sâm Sâm. Cô đưa mắt nhìn Lưu Hạo lên xe, Sâm Sâm liền xách túi sách lớn đi về phía trạm xe buýt bên đường. Hơn chín giờ sáng, ánh mặt trời trở nên càng mãnh liệt, mọi thứ trên mặt đất dường như sắp bị nướng khét. Sâm Sâm vừa nóng vừa mệt, không nhịn được tựa đầu vào tấm bảng quảng cáo nghỉ ngơi.
Ở khu này không có nhiều người, chỉ có vài phụ huynh dẫn con đi mua sách và những người trẻ tuổi đến mua vài cuốn sách bán chạy. Ngoài ra, những người khác sẽ không chọn đến đây vào cuối tuần, vì khu phố rất yên tĩnh. Sâm Sâm nghiêng đầu, thở dốc một hồi, nhìn thấy ở cuối tầm mắt cô có một cái tên.
Khương Hoa, người phát ngôn cho một nhãn hiệu điện thoại nào đó.
Ánh mắt Sâm Sâm trở nên lạnh lùng, y nghĩ đầu tiên chính là rời khỏi chỗ này, nhưng vật trong tay quả nhiên rất nặng, vì đã cầm một lúc lâu nê trên ngón tay đã ửng đỏ, cô nhắm mắt, nằm trong vòng tay của ảnh đế nghỉ ngơi một hồi, qua mấy phút, xe buýt tới.
-
Sáu giờ tối, bệnh viện thú cưng thông báo cho Lục Thần Dục đến đón chó nhỏ. Triệu Chiếu thấy cậu xách cái lồng, không nhịn được nói: "Thật muốn chửi thề một tiếng! Lão Hàn ở gần vậy mà không đi đón chó, Lục ca, cậu là người ở trên núi a! Cậu ta lại không biết xấu hổ giao chuyện này cho cậu!"
"Chú cậu ta về rồi, bắt cậu ta đi huấn luyện." Lục Thần Dục tựa lưng vào ghế, lời ít ý nhiều, "Đi."
Triệu Chiếu tỏ ý bảo tài xế lái xe, Lục Thần Dục hơi híp mắt, có chút dáng vẻ mệt mỏi. Triệu Chiếu chọc chó nhỏ trong lồng một hồi, đột nhiên hưng phấn nói: "Lục ca, cuối tháng là sinh nhật tớ! Cậu nhất định phải đến!"
"Ừ."
Triệu Chiếu cao hứng, ngón tay bắt đầu đếm đếm, miệng lẩm bẩm: "Ba tớ nói năm nay không tổ chức tại nhà nữa, để cho tớ mời bạn tùy tiện đi đâu dó chơi, tớ suy nghĩ một chút xem nên mời ai, hừm, phần lớn sẽ là bạn bè trước kia, còn bây giờ trong lớp, cậu, lão Hàn, lại mời cả Hứa Tư Hạo, còn có... Sâm Sâm..."
Đột nhiên nghe được cái tên của cô, Lục Thần Dục nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt mở miệng: "Tại sao lại mời cậu ấy?"
"Ai." Triệu Chiếu nhất thời không phản ứng kịp, lại âm thầm đếm lại lần nữa, dò xét hỏi, "Sâm Sâm không phải bạn cùng bàn với cậu sao?"
Lục Thần Dục nghiêng đầu, mặt không thay đổi nhìn cậu, lại hỏi lần nữa: "Tại sao lại mời cậu ấy?"
Mặc dù biểu hiện của cậu không có một chút tức giận, ngay cả giọng nói cũng không nghe được, nhưng Triệu Chiếu cảm thấy ánh mắt Lục Thần Dục nhìn tới, trong lòng cậu đã sớm nổi da gà.
"Ách, Lục ca, nếu cậu không thích cậu ấy." Triệu Chiếu có chút lúng túng gãi tóc, "Vậy, tớ không mời cậu ấy."
Lục Thần Dục không cử động, giống như lúc nãy cứ nhìn cậu như vậy. Triệu Chiếu có chút mất tự nhiên, cậu không biết tại sao, rõ ràng Lục Thần Dục cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu, nhưng khí chất một chút cũng không giống với đám bạn cùng lứa, nhất là khi cậu nghiêm túc, khi cặp mắt lãnh đạm kia nhìn tới, sẽ cho người ta cảm giác sợ hãi.
Vì vậy Triệu Chiếu cũng kịp phản ứng, câu trả lời vừa rồi của cậu căn bản cũng không coi là trả lời vấn đề của Lục Thần Dục. Lục Thần Dục không có được câu trả lời như mong muốn, kiên nhẫn đang từ từ biến mất.
"Khụ khụ... Thật ra thì tớ cũng không thân với cậu ấy, nhưng dù sao cậu ấy cũng chung lớp với chúng ta..." Triệu Chiếu cúi đầu táy máy nghịch điện thoại, tận lực hạ thấp giọng, "Trên Tieba suốt ngày có người bôi đen cậu ấy, nói rất khó nghe, cậu ấy lại không làm chuyện gì xấu, tớ muốn mời cậu ấy đi chơi một chút, vui vẻ một chút...**"
Ánh mắt Lục Thần Dục híp lại, im lặng hồi lâu, đưa tay về phía Triệu Chiếu.
"Đưa tớ xem một chút."
Triệu Chiếu đưa điện thoại qua cho cậu, Lục Thần Dục nhìn lướt qua, có một bài viết đang rất hot: "Rõ ràng chính là một đứa trà xanh!!! Giang Dương của lớp chúng tớ còn xem cô ta là nữ thần!!! Lần này bị cô ta hại rồi!!!"
"Không phải là Lục Thần Dục đánh cậu ta sao? Chuyện gì về nữ sinh đó thế?"
"Tôi cảm thấy cô ta vì Lục Thần Dục mới tới đây, vừa vào đã quyến rũ cậu ấy, không phải cũng có tin đồn rằng Lục Thần Dục là con trai Lục Đình Hải*** sao? Rõ ràng ai cũng biết cô ta đang nghĩ gì."
"Nghe nói cô ta bắt chước Lục Thần Dục trước mặt cả lớp, cái này cũng xem là tài nghệ sao?"
"Nhìn vào cứ nghĩ thanh thuần, không nghĩ tới lại chủ động cấu kết với nam sinh."
"Mấy ngày trước còn có người lấy nhan sắc cô ta so với Kiều Thơ Nghiên, cô ta xứng sao?"
"Nhanh như vậy đã có chân chó? Lại còn giả vào lớp Một, không biết tập thể lớp lớp họ có ghét học sinh mới này không nữa?"
...
......
Lục Thần Dục đọc nhanh như gió, ánh mắt lạnh lùng quét qua những bình luận ô uế kia, vốn muốn trả điện thoại lại cho Triệu Chiếu, nhưng suy nghĩ một chút lại thu tay lại, cúi đầu nhìn màn hình.
"Báo cáo."
"Lý do báo cáo: Nội dung thô tục, vô nghĩa."
Triệu Chiếu thấy cậu vẫn còn xem bài viết, tiếp tục nhắc nhở: "Tớ cảm thấy em gái Sâm Sâm vô cùng tốt, không biết tại sao những người đó lại ghét cậu ấy..." Lời còn chưa nói hết, Lục Thần Dục ném điện thoại tới, cậu dùng hai tay đỡ lấy, cười nói, "Lục ca, nếu cậu không muốn cậu ấy tới, tớ sẽ không mời cậu ấy."
Lục Thần Dục nhìn phong cảnh đang lướt qua ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của cậu: "Tớ không có ý kiến."
"A..." Triệu Chiếu không hiểu tại sao ngày hôm nay Lục Thần Dục lại vui buồn thất thường như vậy, nhưng cậu lại không phản đối việc mời Sâm Sâm tới tham gia sinh nhật, cậu bây giờ rất cao hứng, cậu thích náo nhiệt, càng náo nhiệt càng tốt. Khi xe rẽ vào một con đường tĩnh lặng, Triệu Chiếu quay đầu nhìn lại, không nhịn được khẽ hô, "Oa, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền có mặt! Em gái Sâm Sâm!"
Lục Thần Dục không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy.
"Chú, lái chậm một chút." Triệu Chiếu nói, cậu hạ cửa sổ xuống nhìn qua bên đường, cau mày, "Tại sao đám người Lý tiểu đao cũng ở đây?"
Mí mắt Lục Thần Dục giật giật, giọng nói nhàn nhạt: "Dù sao chuyện của cậu ta cũng không liên quan đến tớ."
Triệu Chiếu ngẩn ra: "À."
-
"Này, mỹ nữ, em chạy cái gì? Chúng tôi cũng không phải người xấu."
Bên tai nghe được tiếng cười nhạo báng của người đàn ông, trong lòng Sâ, Sâm có chút sợ, dùng hết sức chạy ra khỏi công viên. Bây giờ là hơn bảy giờ tối, trong công viên lại không một bóng người.
Cô rất buồn bực, cũng hối hận, trong đầu nghĩ sau này không được ở bên ngoài một mình nữa, cùng với, lỡ như Sâm Mạt Lệ biết thì làm thế nào.
Bên ngoài công viên chính là đường lớn, nhà cô lại nằm trong tiểu khu cũ gần ngã tư. Mới vừa rồi ở trong công viên, cô nhận ra mình bị tên đầu trọc lần trước theo dõi, Sâm Sâm không hề nghĩ ngợi liền thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài, kết quả là ra đến đường lớn vẫn không một bóng người, mà hai người kia cũng đã đuổi tới..
"Em gái nhỏ, em chạy nhanh như vậy làm gì? Muốn dẫn chúng tôi đến nhà em sao?" Trên mặt tên đầu trọc có dán mấy miếng băng keo cá nhân, có nhiều chỗ đang bị sưng to, lúc cười lên đặc biệt dọa người. Bên người hắn ta còn có cả tên mặt dầu, luôn là người phụ họa, tiếng cười làm người ta hết sức chán ghét.
Hai người đàn ông trưởng thành ỷ vào chân dài, không nhanh không chậm đi theo Sâm Sâm.
Sâm Sâm quay đầu nhìn bọn họ một cái, sắc mặt cô có chút trắng bệch, ban ngày ban mặt*, bọn họ đang làm gì không biết... Lúc cô đang khẩn trương, trên đường đột nhiên có chiếc xe ô tô đi qua, Sâm Sâm nhanh chóng chạy đến phía trước. Giống như là cô và người trong xe có thần giao cách cảm, chiếc xe kia rất nhanh đã dừng lại bên đường, người trong xe bước xuống, tay phải đặt trên cửa xe, quay đầu nhìn về phía bên này.
*: phía trên vừa viết bây giờ là 7 giờ hơn buổi tối, vậy mà xuống đây viết ban ngày ban mặt, ủa?????:D
Sâm Sâm nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trong lòng đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, bước chân không tự chủ thả chậm.
Thật là trùng hợp, người quen.
Ánh mắt Lục Thần Dục như không đếm xỉa tới, giống như đang nhìn cô lại giống như không nhìn cô, cả người như đang muốn nói: Chờ chính cậu đến đây. Trên người Sâm Sâm chảy đầy mồ hôi, thở dài, lúc chạy đến trước mặt cậu, không biết có bao nhiêu chật vật. Rõ ràng là sáng nay vừa nhìn trộm cậu, đến bây giờ lại không dám nhìn ánh mắt cậu, rũ mắt, thanh âm thấp như muỗi kêu: "Bạn học Lục..."
"Chuyện gì?" Ánh mắt Lục Thần Dục nhàn nhạt.
Sâm Sâm quay đầu nhìn thấy hai người kia đang đến gần, cô nhỏ giọng, mang theo vẻ nức nở nhờ vả: "Đằng sau có người đi theo tớ... Có thể giúp tớ một chút không?"
Lúc nói chuyện, tầm mắt cô không tự chủ quét tới bàn tay đang băng bó của cậu, nếu là lúc bình thường, cô sẽ cảm thấy nam sinh thích đánh nhau rất đáng sợ, nhưng bây giờ, người biết đánh nhau như Lục Thần Dục có thể cho cô được cảm giác an toàn.
Dáng vẻ của cô vừa hốt hoảng lại quẫn bách giống như một con thỏ bị hoảng sợ, nhất là đôi mắt chớp chớp mang theo vẻ khó chịu. Lục Thần Dục nhìn cô mấy giây, sự chán nản trước đó liền biến mất, hơi cong môi: "Đây là cậu nói."
Cậu nói, để cho tôi giúp cậu.
Sâm Sâm không hiểu ý cậu, nhưng vẫn gật đầu.
Lục Thần Dục nghiêng đầu, nói với cô: "Lên xe."
Sâm Sâm đi tới bên người cậu, ngửi được mùi hương cỏ cây trên người cậu, tâm tình đang khẩn trương dịu đi không ít. Lục Thần Dục mở cửa xe, nhìn cô đi vào, sau đó "phanh" một tiếng, dùng sức đóng cửa.
Sâm sâm vừa lên xe liền cảm thấy không đúng, bên cạnh vẫn còn một người.
Cô ngẩng đầu, liền thấy một gương mặt vui vẻ, theo phản xạ liền cách xa.
"Chào, em gái Sâm Sâm." Triệu Chiếu hấp tấp nói, "Tớ báo cảnh sát rồi, cậu không cần phải sợ."
- ---------
*Lục ca: Cùng nhau cái rắm, mày sống hơi lâu rồi đấy con ạ.
**: Baby tủi thân, baby không vui...:"(
***: Mọi người có chợt nhớ đến Lục Đình Kiêu không?:3
Dạo này chương ngắn hay tui edit nhanh nhờ? Tui thấy tui chỉ cần 1 buổi tối là tui đã edit xong một chương rồi. Bây giờ nói như này á xong mốt nó dài lại than trời khóc đất =)))))) Mai đăng chương 14 luôn nha mọi người, moah ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.