Editor: Mai_kari Beta: Kaori0kawa Đại sứ quán sắp sếp một gian phòng rất rộng rãi dành riêng cho Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh, hai người phân phòng ngủ, qua hai ngày an tĩnh. Đợi khi hội nghị chính thức bế mạc, các nguyên thủ quốc gia lục tục về nước, bọn họ cũng về tới Bắc Kinh. Ninh Giác Phi lập tức chạy vội tới nhà của Lôi Hồng Phi không chịu đi, nhất định phải đòi ở đó ăn xong 1 bữa cơm, thuận tiện hỏi mấy chuyện ở ngoài hành động lần này của bọn họ. Báo cáo dành cho phía chính phủ hắn đã xem rồi, nguyên cái báo cáo chẳng có cái từ hình dung nào, mấy cái phó từ cũng cực ít rồi cứ thế mà tổng kết luôn, hiện tại thứ khiến hắn hứng thú chính là những chuyện đã phát sinh trong quá trình đó kìa, nhất định chuyện sau khi hai người bọn họ hội họp tại Moscow, sau đó phát sinh các hoạt động khác. Lâm Tĩnh đi tắm, thay đổi đồ, liền thấy Ninh Giác Phi đang cợt nhả tựa ở cửa nhà bếp, hưng phấn mà hỏi han. Hắn liền đi tới, nhìn Lôi Hồng Phi đang xắt thịt, liền nói với Ninh Giác Phi: “Cậu đứng đây làm gì vậy? Sao không biết đi phụ?” Ninh Giác Phi cười hắc hắc: “Tôi không có biết nấu ăn, anh đi phụ ảnh đi.” Lâm Tĩnh khinh thường liếc mắt nhìn hắn: “Tứ chi bất cần, ngũ cốc bất phân (1),cậu không thấy xấu hổ à?” (1) Có tay chân không chịu làm việc, không biết phân biệt ngũ cốc. Ninh Giác Phi nghiêm trang nói: “Anh đang vu tội cho tôi đó nha, sao tôi lại tứ chi bất cần cơ chứ? Thân thủ của tôi rất mạnh đó nha. Với lại, tôi cũng phân biệt rõ ràng được ngũ cốc hoa màu nha, nếu không lúc tiến hành huấn luyện sinh tồn dã ngoại thì tôi ăn cái gì?” “Hừ, cậu cùng sư phụ của cậu chính là cá mè một lứa.” Lâm Tĩnh chẳng đáng lắc đầu, đi tới bên cạnh Lôi Hồng Phi, thuận miệng hỏi. “Cần phụ gì không?” Lôi Hồng Phi vừa làm đồ ăn vừa nghe hai người họ đấu võ mồm, vui vẻ mừng rỡ cười tủm tỉm, nghe vậy nhân tiện nói: “Lột mấy tép tỏi đi, mấy cái khác thì không cần đâu, tôi chuẩn bị sắp xong hết rồi.” Lâm Tĩnh liền đi tìm tỏi, động tác nhanh nhẹn mà lột tỏi, ở dưới vòi nước rửa một chút rồi thuận lợi đặt lên cái thớt gỗ. Hắn đặt 1 tép, Lôi Hồng Phi liền lấy dao đập nát tép đó, hai người họ phối hợp ăn ý, thông thuận tựa như dây chuyền sản xuất vậy. Ninh Giác Phi bật cười: “Bữa nào đó hai người tới bếp bên chúng ta chỉ đạo chút đi, em muốn bọn họ cũng có thể phối hợp được như các anh vậy đó, cần phải học tập nhiều.” Lôi Hồng Phi quay đầu nhìn hắn: “Thằng nhóc này muốn bị đánh?” Lâm Tĩnh cũng quay đầu nhìn qua, hờ hững nói: “Cậu muốn ăn ké bữa cơm nay, cũng không thể ăn không trả tiền chứ ha, dù sao cũng phải có chút gì đó cống hiến chứ.” Ninh Giác Phi biết hai người họ ra tay thì hắn sẽ tiếp không nổi, nên liền nhấc tay đầu hàng: “Em có cống hiến đó nha, em đã gọi người tới nhà hai người quét tước dọn dẹp sạch sẽ, hẳn có là tư cách ăn bữa cơm này chứ.” Lôi Hồng Phi cũng thấy nhà mình sáng sủa sạch sẽ, liền gật đầu: “Được đó, coi như lý do này chấp nhận được, thưởng cho cậu 1 bữa cơm.” Ninh Giác Phi mừng rỡ cười không ngừng, vui vẻ chạy đi lau bàn ăn, sau đó kích động gọi điện thoại cho sĩ quan phụ tá Miêu Đan của mình, kêu gã mua một két bia vào. Lôi Hồng Phi không thể uống rượu mạnh, nhưng bia thì lại có nồng độ thấp không thuộc phạm vi quản chế của Lâm Tĩnh. Lôi Hồng Phi làm xong mấy món, vẫn chưa chịu ngừng lại. Lâm Tĩnh cũng có chút ngứa tay, liền nói: “Nào nào, để tôi bộc lộ tài năng nào, làm thêm hai món.” Lôi Hồng Phi nghiêng đầu nhìn hắn 1 chút, do dự, lúc này mới đưa cái xẻng cho hắn, lùi sau hai bước, cười nói: “Xem thử hôm nay cậu làm món gì ngon?” “Dù sao cũng là món ở nhà làm, không cần quan tâm ăn ngon hay không, có thể ăn được là được rồi.” Lâm Tĩnh động tác nhanh nhẹn mà bắt đầu lấy chảo sắt rửa dưới vòi nước, sau đó đặt lên bếp lò, bắt lửa, đổ dầu, bỏ một tép tỏi bầm nhuyễn vào trong đó, sau đó bắt đầu đổ nguyên liệu vào trong chảo. Lôi Hồng Phi nhìn một hồi, liền đem mấy món mà mình làm xong đi ra ngoài, nhưng lại thấy Ninh Giác Phi nhàn nhã ngồi ở sofa xem TV, nhất thời tức sùi bọt mép: “Cậu làm đại đương gia hả? Mau đi làm việc đi nếu không tôi đá cậu ra ngoài bây giờ?” Ninh Giác Phi cười haha, nhanh chóng chạy nhanh vào bếp, lấy canh, đồ ăn từng dĩa 1 ra đặt lên bàn ăn, thèm nhỏ dãi nói: “Thơm quá đi.” Hắn còn chưa dứt lời, Miêu Đan liền khiêng một két bia tới. Lôi Hồng Phi tinh nhãn sáng ngời, cười nói ha ha: “Ừ nha, cái này được đó nha. Giác Phi, không hổ là đồ đệ của tôi, biết rõ sư phụ mình thích gì luôn.” “Thì ra anh thích nhất chính là rượu nha?” Ninh Giác Phi ngữ trêu chọc, ám chỉ rõ ràng. “Này này, nói bậy cái gì đó hả?” Lôi Hồng Phi nhìn Miêu Đan đang đặt két bia xuống, thuận miệng hỏi. “Lần trước hình như tôi có thấy cậu cùng 1 cô gái đi dạo phố, bạn gái à?” Miêu Đan sửng sốt lập tức, lập tức lắc đầu: “Không phải, không phải, là một cô em gái hàng xóm thôi.” “À.” Lôi Hồng Phi gật đầu, nhìn sắc mặt của cậu cũng không được tốt, dường như có chút hoảng loạn, thoải mái: “Cậu không cần phải giấu đâu, tuổi này của cậu, có bạn gái là bình thường mà, tôi nghĩ Ninh tư lệnh của cậu cũng không phản đối gì đâu.” “Đúng vậy, anh không phản đối.” Ninh Giác Phi hiếu kỳ nhìn hạ quan của mình. “Này, Tiểu Miêu, em thật đang yêu đó hả?” “Không có mà, thật sự là không có.” Mặt của Miêu Đan đỏ bừng, liên thanh phủ nhận. “Không có thì không có, sao lại xấu hổ?” Ninh Giác Phi nhìn gã đặt két bia đến bên tường, liền phất tay. “Được rồi, em về đi, ở đây không còn gì nữa đâu.” “Yes, sir.” Đôi mắt Miêu Đan nhìn hai người tướng quân trước mặt rồi chào theo nghi thức quân đội, xoay người rời đi. Ninh Giác Phi nhìn gã ra cửa rồi, lúc này mới tủm tỉm quay đầu: “Sư phụ, em nói thật, đừng có giả bộ hoài nữa, anh thật sự thích nhất là rượu?” Hai mắt của hắn chợt lướt qua phía cửa nhà bếp. “Em còn tưởng rằng anh thích nhất chính là một ai kia chứ.” “Hoang đường.” Lôi Hồng Phi nghiêm trang. “Đồ vật và người có thể so hay sao? Cậu cái gì cũng tốt, chỉ có không có văn hóa.” Ninh Giác Phi đã cầm trong tay hai bằng thạc sĩ không hề nghĩ rằng mình không có văn hóa, nên với câu mắng của y hoàn toàn chẳng có chút phản ứng gì. Hắn lén lút kề sát người Lôi Hồng Phi, cúi đầu mà nói: “Sư phụ, anh là kẻ thô, em là đồ đệ của anh sao dám có văn hóa đây? Em nói anh đó, đừng có lừa mình dối người nữa, nếu thích, thì nên một đao chặt đứt ngay đi, nhanh chóng theo đuổi người ta đi. người ta trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh, toàn quân trên dưới chẳng biết có bao nhiêu người ái mộ, chỉ là người ta ngại hắn mặt lạnh thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, nên dù có tà tâm cũng không ai dám có can đảm, lúc này mới là cơ hội của anh đó. Nếu như anh còn tiếp tục do dự, sau này, lỡ có ai đó có gan, dám thách thức sức mạnh, không ngừng bám chặt lấy hắn, lỡ lấy lòng được con lang đó rồi, anh ở đó mà khóc đi nha.” Mặt của Lôi Hồng Phi đen một chút, sau đó bắt đầu suy tư, liếc mắt nhìn tên đồ đệ đang cợt nhả bên cạnh mình, khó xử nói: “Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ khiến cho hắn phản cảm, không bao giờ để ý tới tôi nữa. Tính cách của hắn cậu rõ mà, cơ hội chỉ có 1 mà thôi, nếu thành, thì chúng tôi ở bên nhau, nếu không thành, ngay cả cơ hội làm bạn cũng không có luôn đó. Nếu như cậu tích cực như thế, giúp tôi suy nghĩ đi, nên thế nào với hắn mới thỏa đáng đây?” Nét mặt Ninh Giác Phi cứng đờ, lập tức có chút xấu hổ sờ sờ mũi, hắc hắc cười gượng hai tiếng: “Chuyện này … em làm gì mà có cách chứ? Anh cùng hắn cùng ở cùng ăn cùng làm việc, cùng một chỗ lâu tới vậy, hẳn phải rõ tính cách của hắn hơn em chứ. Anh tự mình nghĩ cách đi ha, em không dám ra loạn chủ ý đâu.” Hai người đứng ở bên tường nói nhỏ, Lâm Tĩnh làm xong món, bưng ra bàn, nói với bọn họ: “Hai người các anh lại đang nói cái gì vậy? Có thể ăn được rồi.” “Hả?” Lôi Hồng Phi quay đầu nhìn về phía hắn, trong lòng hoảng loạn một chút, lập tức nỗ lực che giấu, khom lưng từ trong két lấy ra hai chai bia, “Không có nói gì đâu, Giác Phi mua két bia, chúng ta uống 1 chút đi.” Lâm Tĩnh nhìn chai bia trên tay y, liền không có ngăn cản, đi lấy ba ly thủy tinh tới. Tay phải của Lôi Hồng Phi khui nắp bia, hoàn toàn chẳng cần dùng tới đồ khui bia. Ninh Giác Phi nhanh chóng cầm lấy ba cái ly tiếp bia, sau khi đổ đầy ba ly, mới hài lòng ngồi xuống. Quan hệ ba người cực kỳ tốt, cũng không cần phải khách sáo, liền lập tức nâng ly lên cụng, uống cạn, sau đó cùng nhau cầm đũa mà ăn. Ninh Giác Phi cũng nắm khá rõ hành động của bọn họ lúc ở nước ngoài, sau đó liền nói 1 chút tới tin tình báo mới nhận được, bàn lại quân nội quân ngoại, mấy chuyện lớn chuyện bé ở quốc tế quốc nội, sau đó cười tủm tỉm mà nói: “Lần này, các anh ở Âu Châu, Nhật Bản cùng cảnh địa phương hợp tác, đả kích một trận lớn tới thế lực khủng bố địa phương, tất cả mọi người đều thấy rõ được kết quả, cảm thấy rất hài lòng, nên có không ít quốc gia đưa ra nghị sự tới tổ chức hợp tác quân sự thế giới, yêu cầu tổ chức một lần hành động chống khủng bố liên hợp toàn cầu, khu vực trọng điểm chính là Trung Á. Hiện tại tổ chức hợp tác quân sự thế giới đã thông qua chương trình nghị sự đó, quyết định mùa hạ sẽ tiến công, phương án hành động cụ thể còn đang thương thảo, chỉ có thành viên cao tầng của các quốc gia chủ chốt mới có thể biết được.” Lôi Hồng Phi vừa nghe liền lập tức hứng thú, lập tức vỗ bàn, cười ha hả nói với Lâm Tĩnh: “Này, đây chính là chuyện tốt đó. Cậu nói, có đúng không tối hôm đó chúng ta ở nhà hàng cùng đám Tây kia uống rượu, cậu đã hạ gục toàn bộ bọn họ, nên bọn họ nghĩ hành động liên hợp càn quét Kim Tân Nguyệt rất đã ghiền?” Cách nói này quả thực không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không hề phù hợp, nhưng Lâm Tĩnh cười gật đầu: “Có lẽ vậy.” Lôi Hồng Phi nhất thời mi phi sắc vũ: “Lại sắp có trận đánh …” “Này, sư phụ …” Ninh Giác Phi thấy chuyện có chút sai, liền lập tức cản y lại. “Sư phụ, các anh ở Âu Châu, rồi tới Nhật Bản, lại ăn thịt uống rượu, một đường đầy chuyện tốt, dù thế nào lần này cũng phải để cho em đi chứ?” “Hả …” Lôi Hồng Phi cứng miệng, nhìn hắn, nhìn nhìn lại Lâm Tĩnh, khe khẽ thở dài. “Tôi ở tổng tham, định ra kế hoạch hành động tôi có thể tham dự, còn về tác chiến mặt trận, tôi chắc là không còn cơ hội rồi.” Lâm Tĩnh cười nhìn về phía Ninh Giác Phi, cũng thở dài 1 tiếng. “Lần này chắc sẽ để cho cậu đi đó. Dù sao cậu cũng là quan tư lệnh, có thể danh chính ngôn thuận mà lấy được chức vị tổng chỉ huy mặt trận, tôi mà đi hơn phân nửa cũng chỉ có thể làm phụ tá thôi.” Ninh Giác Phi lập tức cao hứng: “Các anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến cho chúng ta vẻ vang, tuyệt không làm mọi người mất mặt.” Vui mừng hoan hỉ mà cơm nước xong, Lôi Hồng Phi nhìn chằm chằm đồ đệ vẫn cứ ngồi ỳ ở đó không chịu đi, không chút khách khí mà nói: “Cậu còn ở đây làm cái gì vậy? Nhanh về nhà chăm sóc vợ con mình đi chứ. Thật là, một chút khái niệm gia đình cũng không có, quả thực không thể chấp nhận được.” Ninh Giác Phi nhìn y thẹn quá hoá giận, vội vã nhảy dựng lên, cười hì hì đi Lâm Tĩnh rất hưng phấn với hành động chống khủng bố liên minh quốc tế sắp triển khai lần này, Lôi Hồng Phi cũng không thể kiềm chế được, hai vị tướng quân liền mở địa đồ điện tử ra, quay sang màn hình lớn trên tường không ngừng chỉ trỏ, thảo luận mấy phương án bao vây tiễu trừ khu trọng điểm có căn cứ tổ chức khủng bố, đến tận đêm khuya, mới ngừng lại. Lôi Hồng Phi nhìn đồng hồ, làm bộ vô tình thuận miệng nói rằng: “Trời muộn rồi, cậu ở đây ngủ luôn đi.” “Ừ.” Lâm Tĩnh cũng không phát hiện tâm tư của y, tự nhiên mà gật đầu. “Ngày mai anh cũng phải tới bệnh viện kiểm tra tình hình của cánh tay phải đó, đừng có quên.” “Được, tôi sẽ đi mà.” Lôi Hồng Phi cùng hắn sóng vai đi lên lầu, nhìn bóng lưng hắn đi vào khách phòng, trong mắt hiện ra vài phần ôn nhu và chờ đợi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]