Chương trước
Chương sau
Phía Bắc thành Liệt Liễu hai trăm dặm. Dã Trư lâm.
Cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ đang đóng quân ở đây để tu chỉnh. Từ bờ sông độc đi tới Dã Trư lâm, quãng đường hơn bốn trăm dặm thế nhưng cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ chỉ đi trong vòng năm ngày. Bởi vì không muốn bộc lộ quá sớm lợi khí hành quân ván trượt tuyết, cho nên lần xuôi Nam này, Mạnh Hổ hạ lệnh cho cánh quân đường Bắc không được sử dụng ván trượt tuyết, mà chỉ được dùng hai chân của mình vượt tuyết hành quân.
Chính vì hành quân như vậy đã làm cho các tướng sĩ của cánh quân đường Bắc mệt mỏi tới cực độ. Chỉ có sư đoàn khinh kỵ binh của Mã Tứ Phong và đám kỵ binh Man nhân của Hùng Bá Thiên là hoàn hảo, ngoài ra đám bộ binh của quân đoàn Tây Bộ thì đã vô cùng mệt mỏi, nếu không nghỉ ngơi hai ngày thì tuyệt đối không thể nào tiếp tục hành quân với cường độ cao như khi trước.
Trong đại doanh ở trung quân, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo đang tụ tập trước bàn trải bản đồ của Mạnh Hổ.
Lúc này Cổ Vô Đạo đã hoàn toàn đảm nhận vai trò của một vị tổng quản chuyên môn phân tích tin tức tình báo. Cổ Vô Đạo chỉ tay vào bản đồ nói với Mạnh Hổ:
- Tướng quân, kỵ binh Man nhân vừa truyền tin tức về, phát hiện rất đông quân của đế quốc Minh Nguyệt ở thành Liệt Liễu, theo phương thức chế tác cờ hiệu mà phán đoán thì ắt hẳn đó là quân đoàn cận vệ. Bất quá không có biện pháp nào lẻn vào bên trong thành Liệt Liễu thăm dò hư thực, cho nên không biết được binh lực cụ thể của bọn chúng là bao nhiêu.
Tất Điêu Tử nói với vẻ vô cùng khẳng định:
- Không cần thăm dò, nhất định là cả quân đoàn cận vệ đã tới.
Mạnh Hổ cũng gật đầu tán thành:
- Lão Tất nói rất đúng, quân đoàn cận vệ không thể nào chỉ rút ra một, hai sư đoàn ngược lên phía Bắc để phong toả đường lui của chúng ta. Ở Hắc Phong Khẩu là vì Thu Vũ Đường muốn câu cá nên chỉ cho hai sư đoàn trấn thủ, nếu ở thành Liệt Liễu lại muốn câu cá nữa thì không có lý chút nào, nàng sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy!
Cổ Vô Đạo nói:
- Nếu đã có quân đoàn cận vệ ở thành Liệt Liễu, chúng ta muốn đi qua đó cũng rất khó khăn. Vạn nhất bị quân đoàn cận vệ giữ chân tại đó thì sẽ vô cùng phiền phức, cuối cùng nhất định sẽ lâm vào vòng vây trùng trùng của mấy đường đại quân Thu Vũ Đường.
Tất Điêu Tử nói:
- Ai nói chúng ta sẽ đi qua thành Liệt Liễu?
- Sao?
Cổ Vô Đạo kêu lên một tiếng kinh ngạc:
- Chẳng lẽ chúng ta xuôi Nam là vì muốn vòng qua đường Đông Đại Hổ sơn ngược lên phía Bắc sao?
- Dĩ nhiên không phải!
Tất Điêu Tử mỉm cười:
- Lần này chúng ta xuôi Nam không phải là vì muốn vòng qua đường Đông Đại Hổ sơn, mà vì muốn dẫn dụ đại quân của đế quốc Minh Nguyệt. Một khi Thu Vũ Đường phát hiện quân ta xuôi Nam, mấy đường đại quân của nàng nhất định sẽ bị điều động cuốn theo quân ta, đến lúc đó quân ta đột ngột ngược lên phía Bắc là có thể thừa dịp không còn ai trấn giữ mà ung dung đi qua Sát Hổ khẩu.
Cổ Vô Đạo hỏi:
- Nếu như đại quân của Thu Vũ Đường bất động thì sao?
Tất Điêu Tử nói:
- Vậy thì chúng ta vẫn cứ đi thôi. Dù sao hiện tại quân đoàn Định Châu khinh kỵ binh của Tần Liệt đã bị tiêu diệt toàn quân, đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường chỉ bằng vào hai chân tuyệt đối không có khả năng đuổi kịp quân ta. Đương nhiên là chúng ta nóng lòng trở về Tây Lăng, nhưng Thu Vũ Đường há không gấp xuôi Nam hay sao?
Mạnh Hổ cười ha hả, gằn giọng nói:
- Nếu như tiểu quả phụ Thu Vũ Đường kia thức thời, vậy chớ chọc tới ta. Tốt nhất nàng biết điều một chút tránh khỏi Sát Hổ khẩu và sơn đạo Thiên Lang quan để cho quân đoàn Tây Bộ chúng ta ung dung đi qua. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể tập trung toàn lực đối phó đại quân trung lộ của Mông Diễn, đế quốc Minh Nguyệt cũng chưa đến nỗi phải mất nước.
Tất Điêu Tử nói:
- Theo như ty chức phỏng đoán, Thu Vũ Đường nhất định sẽ nghĩ cách ngăn trở cánh quân đường Bắc của chúng ta, nhưng sẽ không đến nỗi dốc hết toàn lực.
Cổ Vô Đạo nói:
- Nếu như Thu Vũ Đường quyết tâm giải quyết chúng ta trước thì sao? Không thể không đề phòng chuyện này!
Mạnh Hổ lạnh lùng:
- Lão Cổ ngươi nói rất đúng, Thu Vũ Đường nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta, nhưng hẳn là nàng sẽ không dốc hết toàn lực để đối phó chúng ta. Nàng không thể nào không nóng lòng về chiến sự ở Hổ Khiếu quan, nếu như để đại quân trung lộ của Mông Diễn công phá được Hổ Khiếu quan, vậy đế quốc Minh Nguyệt chuẩn bị mất nước là vừa!
Tất Điêu Tử mỉm cười giải thích cho Cổ Vô Đạo:
- Dù sao thì chúng ta cũng còn có nhiều sự lựa chọn. Chúng ta cố ý xuôi Nam bày ra thế dẫn dụ truy binh của đế quốc Minh Nguyệt, chính là muốn biểu hiện cho Thu Vũ Đường thấy quyết tâm và dụng ý của chúng ta. Nếu như nàng không hiểu được, chúng ta sẽ thi hành trọn vẹn chiến lược Thanh Châu ban đầu, kéo thẳng tới Hổ Khiếu quan hỗ trợ đại quân trung lộ của Mông Diễn công phá Hổ Khiếu quan. Còn nếu như nàng thức thời, tất nhiên sẽ điều động đại quân ở Sát Hổ khẩu rời khỏi cho chúng ta ung dung đi qua. Dĩ nhiên Thu Vũ Đường nhất định sẽ lưu lại một ít quân để gây khó khăn cho ta, nhưng chuyện này cũng không thể ngăn chúng trở về Tây Lăng.
--------------
Hổ Khiếu quan.
Cuộc chiến công phòng kịch liệt nơi đây đã léo dài liên tục gần nửa tháng.
Mặc dù đại quân của đế quốc Quang Huy là phe công thành, nhưng bọn họ chiếm ưu thế áp đảo về phương diện vũ khí sát thương tầm xa. Hai trăm máy bắn đá cỡ lớn đã làm cho công sự phòng thủ của Hổ Khiếu quan hư hại vô cùng nghiêm trọng. Thậm chí ngay cả tường quan chắc chắn cũng đã bị huỷ hoại nặng nề, không còn ra bộ dáng hình thù gì cả, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Càng nguy hiểm hơn nữa chính là đạn lửa mà máy bắn đá cỡ lớn bắn ra. Mỗi lần quân của đế quốc Quang Huy bắn ra đạn lửa lập tức biến Hổ Khiếu quan thành một biển lửa ngập trời, quân của đế quốc Minh Nguyệt bên trong quan muốn tìm chỗ trốn cũng không có. Trải qua kịch chiến gần nửa tháng, đương nhiên là quân của đế quốc Quang Huy thương vong rất nặng nề, nhưng thương vong của đế quốc Minh Nguyệt cũng tuyệt đối không thua kém gì đế quốc Quang Huy.
Mặc dù quân của đế quốc Minh Nguyệt chiếm giữ Hổ Khiếu quan vô cùng kiên cố, thế nhưng thương vong của hai bên gần như ngang ngửa với nhau.
Ánh tà dương đã ngã về Tây, rốt cục một ngày nữa đã trôi qua, đại doanh của đế quốc Quang Huy bên ngoài quan rốt cục cũng vang lên tiếng kèn hiệu trầm thấp. Quân của đế quốc Quang Huy vừa mới chen chúc tấn công điên cuồng thoáng chốc đã mang theo khí giới công thành xoay lại rút lui về phía sau. Chỉ trong thoáng chốc, quân của đế quốc Quang Huy đã rút lui sạch sẽ khỏi chân tường quan.
Đứng từ xa nhìn lại, dưới chân tường quan nguy nga chất đầy thi thể, vô số thi thể không trọn vẹn gần như chất thành một đống lớn trên mảnh đất trống trước quan. Trong đám thi thể khổng lồ này có thi thể của quân đế quốc Minh Nguyệt, cũng có thi thể của quân đế quốc Quang Huy. Khi còn sống bọn họ là địch nhân chém giết nhau sống chết, thế nhưng bây giờ chỉ còn là những thi thể vô tri vô giác nằm cạnh nhau.
Quân của đế quốc Minh Nguyệt trên tường quan chưa kịp thở, vô số khối đá lớn bằng cối xay cùng với vô số quả cầu lửa thật lớn mang theo đuôi lửa kéo dài từ hướng doanh trại của đế quốc Quang Huy vọt thẳng lên không, vẽ trên không những đường lửa chói mắt, cuối cùng mang thanh thế huỷ thiên diệt địa giống như những tảng thiên thạch từ trên trời rơi thẳng xuống Hổ Khiếu quan.
Chỉ trong thoáng chốc, từng đám lửa chói mắt lan tràn khắp cả trong lẫn ngoài quan, kèm theo đó là những tiếng va chạm kịch liệt vang lên ở tường quan. Tường quan vốn đã bị huỷ hoại đến nỗi không còn nhìn ra hình dáng gì nữa bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Rất nhiều đá xanh và đất sét từ trên cao rơi xuống, đám quân phòng thủ của đế quốc Minh Nguyệt đang trên tường quan không khỏi giật mình kinh hãi một phen.
Nửa giờ sau, rốt cục cuộc tấn công bằng vũ khí tầm xa của quân đế quốc Quang Huy đã kết thúc, chính thức tuyên bố chấm dứt một ngày kịch chiến, lúc này cả Hổ Khiếu quan đã biến thành một biển lửa rừng rực cháy. Sau khi xác định không còn đạn lửa và đá lớn từ trên trời rơi xuống nữa, đám binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt núp trong hầm trú ẩn mới dám nơm nớp chui ra. Đến khi quân của đế quốc Quang Huy bên ngoài quan đang ăn bữa tối ngon lành thì quân của đế quốc Minh Nguyệt bên trong quan vẫn còn phải vội vàng dập tắt hoả hoạn, tranh thủ thời gian tu sửa lại tường quan đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Trong ánh lửa lập loè, Tư Đồ Duệ được mười tên con cháu trong tộc bảo vệ chậm rãi ra khỏi hầm trú ẩn.
Sắc mặt Tư Đồ Duệ lộ vẻ vô cùng ngưng trọng, giống hệt như tâm tình của hắn trong giờ phút này. Chỉ mới gần nửa tháng trôi qua mà công sự phòng thủ của Hổ Khiếu quan đã bị huỷ hoại vô cùng nghiêm trọng, nếu tình hình kéo dài như vậy, tối đa trong vòng mười ngày nữa tường quan kiên cố sẽ bị đánh thủng ít nhất ở hai chỗ.
Chính mình đã hứa với Nguyệt vương sẽ bảo vệ Hổ Khiếu quan ít nhất là hai tháng, tức là sau khi tường quan xuất hiện lỗ thủng còn phải tiếp tục phòng thủ ít nhất bốn mươi ngày nữa. Đến lúc đó cũng chỉ có thể bằng vào tấm thân xương thịt của các tướng sĩ quân đoàn Thanh Châu và quân đoàn Ứng Châu để lấp lổ hổng mà thôi. Tuy rằng Tư Đồ Duệ là danh tướng thân trải trăm trận cũng tuyệt đối không dám tưởng tượng đến lúc đó kịch chiến sẽ thảm thiết đến mức nào!
--------------
Bên ngoài Hổ Khiếu quan, doanh trại của đế quốc Quang Huy.
Một bóng đen quỷ dị nhanh như chớp lẻn vào lều của Sử Di Viễn, trong lều vốn đang thắp đèn sáng tỏ đột nhiên tắt hết.
Trong bóng tối đến mức xoè tay không thấy ngón, một thanh âm lạnh lẽo trầm thấp đột nhiên vang lên:
- Đại tù trưởng có ý chỉ gì?
Một âm thanh khác cũng âm trầm không kém vang lên:
- Đại tù trưởng đã điều động tám mươi vạn đại quân tinh nhuệ, chỉ chờ Đại trưởng lão điều quân đoàn cấm vệ đóng ở thành Lạc Kinh đi nơi khác, lúc ấy lập tức có thể xông thẳng vào chiếm lấy thành Lạc Kinh.
- Biết rồi!
Thanh âm lạnh lẽo âm trầm lúc đầu nói:
- Kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, chắc chắn không còn bao lâu nữa, đại quân Tây chinh của đế quốc Quang Huy sẽ bị tiêu diệt toàn quân. Đến lúc đó hành tỉnh Tây Bộ sẽ có bộc phát bạo loạn, vì muốn trấn áp bạo loạn, Mông Khác nhất định sẽ điều quân đoàn cấm vệ tới hành tỉnh Tây Bộ, lúc đó chính là cơ hội của chúng ta.
- Thuộc hạ hiểu rõ!
Thanh âm kia lại nói:
- Chuyện này thuộc hạ sẽ dùng bồ câu đưa tin báo cho Đại tù trưởng. Nguồn tại http://truyentop.net
Sau đó, trong lều yên tĩnh trở lại, một bóng đen nhàn nhạt từ trong lều nhanh như chớp đi ra, chỉ trong nháy mắt đã lẩn khuất trong màn đêm u tối. Sau đó không lâu, đèn đuốc trong lều lại được thắp sáng trở lại, màn lều bất chợt vén lên, Sử Di Viễn vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo khom lưng đi ra, nhanh chóng bước về phía đại doanh của Mông Diễn ở trung quân.
--------------
Trong thời gian cuộc chiến ở Hổ Khiếu quan vẫn đang diễn ra kịch liệt không thôi, hành tỉnh Bắc Phương của đế quốc Quang Huy vẫn lộ vẻ vô cùng yên tĩnh.
Bất quá sự yên tĩnh đó chỉ là bề ngoài mà thôi, đã có nguy cơ âm thầm dâng lên ở đường biên giới phía Bắc của hành tỉnh Bắc Phương, bất quá cơn thuỷ triều âm thầm ấy tạm thời chưa lan tới thành Tiểu Cô ở phía Nam của đại hoang sơn.
Thành Tiểu Cô, nơi đóng quân của liên đội Thiểm tộc.
Nhạc Mông đang đứng tấn, hai tay dùng sức giữ chặt một cây cọc gỗ. Một tên đại đội trưởng Thiểm tộc thân hình cường tráng đứng bên cạnh, giơ cao một cây búa gỗ nặng nề đập thật mạnh xuống cọc gỗ nghe phập một tiếng. Một búa ấy hắn cố tình đập lệch đi, mặc dù không đập trúng thân hình của Nhạc Mông, nhưng cũng đập cho cọc gỗ nghiêng hẳn về một bên. Thân hình gầy gò của Nhạc Mông vì thế bị xô ngã lăn qua một bên, lúc đứng dậy thì quần áo trên người hắn đã dính đầy bùn đất, lộ vẻ vô cùng chật vật.
- Trưởng quan ngài không sao chứ?
Tên đại đội trưởng Thiểm tộc cầm búa gỗ giả vờ hỏi han, nhưng không hề có ý tiến lên đỡ lấy Nhạc Mông.
Nhạc Mông nhún vai, tiếp tục dùng đôi tay gầy yếu hơn nữa đã bắt đầu nổi lên những bong bóng máu vịn chặt cọc gỗ, sau đó cười nói với tên đại đội trưởng Thiểm tộc:
- Không sao, ta không sao, chúng ta tiếp tục!
Tên đại đội trưởng Thiểm tộc nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay, sau đó lấy hai tay chà xát vào nhau rồi cầm lấy cây búa gỗ to lớn, đang muốn đập tiếp. Bất chợt một cước từ đâu không biết tung ra thật mạnh làm cho tên đại đội trưởng Thiểm tộc nọ bay sang một bên, sau đó một tên đại đội trưởng Thiểm tộc khác có bộ râu quai nón, thân hình vô cùng vạm vỡ xuất hiện che trước mặt Nhạc Mông.
Tên đại đội trưởng Thiểm tộc bị đá ngã lăn lông lốc hai vòng càu nhàu vài tiếng mới ngồi dậy được, sau đó nhìn chằm chằm tên đại đội trưởng Thiểm tộc có bộ râu quai nón lớn tiếng quát:
- Thạch Thiên Trụ, đây là con bà nó ý gì vậy?
Thạch Thiên Trụ cau mày nói:
- Sa Phá Lang, đừng làm quá đáng!
Thạch Thiên Trụ vừa dứt lời, có hai tên đại đội trưởng Thiểm tộc khác cùng xuất hiện nói với Nhạc Mông:
- Trưởng quan, loại chuyện này khi nào dám làm phiền ngài tự mình động thủ, cứ giao cho chúng ta là được, thanh niên Thiểm tộc chúng ta rất khoẻ mạnh.
- À, không có chuyện gì đâu!
Nhạc Mông mỉm cười:
- Nếu như ngay cả chút khổ cực ấy còn không chịu được, làm sao ta có thể đồng cam cộng khổ với mọi người? Ta cũng không muốn các huynh đệ xem ta như một tên trưởng quan phế vật chỉ quen ăn ngon mặc đẹp mà thôi. Phá Lang huynh đệ, lại đây, chúng ta đóng xong mười cây cọc gỗ rồi hãy ăn cơm.
- Ừm!
Tên đại đội trưởng Thiểm tộc tên là Sa Phá Lang đáp ứng một tiếng rồi cầm lấy búa gỗ tiến tới.
Bất quá từ đó về sau Sa Phá Lang không cố tình đập chệch nữa, mà là thành thật phối hợp với Nhạc Mông hoàn thành nhiệm vụ đóng mười cây cọc gỗ. Ba tên đại đội trưởng Thiểm tộc còn lại đứng bên cạnh quan sát, trên mắt không khỏi lộ vẻ khác thường. Vị trưởng quan trước mặt này dường như không giống với tất cả các vị trưởng quan của đế quốc mà trước giờ bọn chúng từng tiếp xúc qua….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.