- Không cần đâu!
Mông Diễn ra vẻ phản đối:
- Nếu như xin chỉ thị của hoàng thúc, mặc dù dùng bồ câu đưa tin, vừa đi vừa về ít nhất cũng phải mất thời gian nửa tháng, chúng ta không thể trì hoãn lâu như vậy được!
Sử Di Viễn cũng cười nịnh phụ hoạ:
- Điện hạ thân là quan chỉ huy tối cao của đại quân Tây chinh, thật ra vẫn có quyền quyết đoán khi lâm trận.
Mông Diễn gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ tới một việc khác, đó chính là tuyệt đối không thể để cho quân đoàn Tây Bộ của Mạnh Hổ làm quân đoàn tiên phong nữa, nếu không sẽ để cho tên quê mùa kia và quân đoàn Tây Bộ của hắn chiếm hết công lao quá thuận lợi dễ dàng. Nếu như cuối cùng thật sự để cho tên quê mùa này một đường đánh thẳng tới chân thành Tây Kinh, vậy cho dù hắn chưa chiếm được công đầu lúc ấy cũng chiếm được công đầu, đây là chuyện mà Mông Diễn tuyệt đối không thể nào tha thứ được.
Nghĩ tới đây, Mông Diễn lại đuổi Phác Tán Chi ra ngoài đi tuần doanh.
Vì sau đó Mông Diễn muốn thương lượng "đại kế" với Sử Di Viễn về chuyện làm thế nào để đối phó với Mạnh Hổ và quân đoàn Tây Bộ, không thể nào để cho Phác Tán Chi tham dự, nếu không với tính tình của Phác Tán Chi tất nhiên sẽ cực lực phản đối.
Sử Di Viễn đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Mông Diễn, cho nên Phác Tán Chi vừa đi khỏi, hắn vừa cười nịnh vừa nói:
- Điện hạ, xem tình hình hiện tại, quân đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lang-chi-su/1230751/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.