Tất Điêu Tử phân tích một phen rõ ngọn ngành, rốt cục Triệu Thanh Hạm cũng cảm thấy yên lòng. Nếu như quân của đế quốc Minh Nguyệt thật sự buông bỏ không tử thủ thành Hà Nguyên, như vậy chuyện quân đoàn Tây Bộ trở thành quân đoàn tiên phong của đại quân Tây chinh ngược lại biến thành chuyện tốt. Bởi vì trong quân đoàn Tây Bộ tồn tại phần lớn tân binh, trong quá trình quân của đế quốc Minh Nguyệt rút lui, quân của hai bên chắc chắn sẽ bộc phát xung đột ở quy mô nhỏ, tính chất mãnh liệt cũng không cao, đó quả thật là thời cơ rất tốt để luyện binh. -------------- Trọng trấn quân sự Hà Nguyên ở phía Đông Thanh Châu. Hơn hai mươi vạn đại quân từ hành tỉnh Tây Bộ rút lui trở về hiện đang đóng tại đây. Mặc dù cuộc Đông chinh đã thất bại, nhưng hoàng đế của đế quốc vừa mới có ý chỉ truyền đạt xuống, mười mấy sư đoàn tham dự Đông chinh vẫn do Tư Đồ Duệ thống lĩnh. Một vấn đề thực tế đã xuất hiện trước mặt Tư Đồ Duệ, thân là quan chỉ huy tiền tuyến, hai mươi mấy vạn đại quân nên đi đâu? Tại hành dinh tạm thời của Tổng đốc, Tư Đồ Duệ đang triệu tập mười ba vị sư đoàn trưởng của đại quân tham gia Đông chinh cử hành hội nghị quân sự. Đúng ra phải là mười bốn vị sư đoàn trưởng tham gia hội nghị quân sự, tuy nhiên sư đoàn số Một khinh kỵ binh của quân đoàn Định Châu đã bị tiêu diệt toàn quân, sư đoàn trưởng Diêu Minh Viễn cũng đã tử trận. Tiếng bước chân nặng nề vang lên, bọn Tư Đồ Việt, Yến Trường Không, Thác Bạt Dã, Tư Đồ Anh mười ba vị sư đoàn trưởng cùng với đoàn trưởng của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn Tần Xa đang nối đuôi nhau tiến vào. Tư Đồ Duệ khoát khoát tay, ra ý bảo mọi người ngồi xuống. Chờ cho tất cả mọi người ngồi xuống, Tư Đồ Duệ mới cất giọng nặng nề: - Có thể đoán trước được, đại quân xâm lấn của đế quốc Quang Huy lần này có quy mô lớn nhất từ trước tới nay, hiện tại ở Tây Lăng đã tụ hợp xong bốn đại quân đoàn cận vệ, Tây Bắc, Tây Nam, Tây Bộ. Có nhiều dấu hiệu cho thấy, có thể còn có hai quân đoàn đang trên đường đến Tây Lăng tụ hợp, nói cách khác, lần này tổng binh lực của đại quân đế quốc Quang Huy nhất định vượt qua năm mươi vạn người! Tham mưu trưởng Cảnh Trung thở dài, lo lắng trùng trùng: - Trong năm mươi vạn đại quân trừ quân đoàn Tây Bộ ra, mấy quân đoàn còn lại đều là lão binh tinh nhuệ đã trải qua huấn luyện lâu năm. Thật ra quân đoàn Tây Bộ cũng đã chiến đấu với quân ta ở pháo đài Hà Tây và Tây Lăng, về mặt lý thuyết, bọn chúng cũng đã không còn là tân binh nữa! - Vậy cứ để cho bọn chúng tới đây! Sư đoàn trưởng của sư đoàn số Một quân đoàn Thanh Châu Tư Đồ Việt đứng phắt dậy, nói với giọng phấn khích: - Thành Hà Nguyên vô cùng chắc chắn, trong thành còn có hơn hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ, số lương thực và tiền bạc thu gom ở hành tỉnh Tây Bộ cũng đủ duy trì nửa năm có thừa. Ty chức cũng muốn thử xem hàm răng của đại quân đế quốc Quang Huy sắc bén hay là thành Hà Nguyên của chúng ta là khúc xương khó gặm! - Nói rất hay! Sư đoàn trưởng sư đoàn số Ba Thác Bạt Dã cũng đứng dậy lớn tiếng phụ hoạ: - Lần này sẽ tử thủ thành Hà Nguyên, tuyệt đối không tha cho bất cứ tên địch nào lấn qua biên giới! Mấy tên sư đoàn trưởng còn lại cũng rối rít phụ hoạ, chỉ có sư đoàn trưởng sư đoàn số Hai Yến Trường Không và sư đoàn trưởng sư đoàn số Hai khinh kỵ binh của quân đoàn Định Châu Tần Khởi vẻ mặt ngưng trọng, không lên tiếng. Thấy bọn Tư Đồ Việt, Thác Bạt Dã hưng phấn như vậy, Yến Trường Không chỉ lặng lẽ cau mày, tử thủ thành Hà Nguyên nói thì rất dễ, thế nhưng muốn giữ được gần như không có khả năng! Thành Hà Nguyên nhỏ bé, lại không giống như bên trong thành Tây Lăng có con sông chảy ngang qua nên không lo về nước uống. Hơn nữa thành Hà Nguyên địa thế hơi cao, cấu tạo và tính chất của đất trong thành lại là đất sét nên rất khó tìm mạch nước, chỉ cần bị bao vây bốn phía, nước uống cho hơn hai mươi vạn đại quân trong thành sẽ trở nên một vấn đề rất lớn. Chỉ dựa vào vài ba giếng nước trong thành, có thể chịu đựng được bao lâu? Chỉ sợ không được mấy ngày, thành Hà Nguyên không công mà tự phá. Nếu như đại quân đóng quân ngoài thành, nước uống sẽ không thành vấn đề. Nhưng nếu cứ giao phong chính diện như vậy, lúc này quân của đế quốc Minh Nguyệt vừa nếm mùi thất bại, là cánh quân mệt mỏi, quân của đế quốc Quang Huy lại vừa chiến thắng, mấy đại quân đoàn nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu, chênh lệch binh lực giữa hai bên quá xa, với nhiều nhân tố bất lợi cùng lúc như vậy, cho dù là hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt đích thân tới đây e rằng cũng không làm gì được! Tư Đồ Duệ chậm rãi đứng dậy, đôi mắt vằn đỏ những sợi tơ máu li ti quét qua chư tướng một lượt, chư tướng vội vàng im thin thít. xem tại TruyenFull.vn Mặc dù lần Đông chinh này đã thất bại, thế nhưng uy tín của Tư Đồ Duệ trong lòng các sư đoàn trưởng vẫn còn nguyên, uy danh hiển hách của một danh tướng bất bại không phải dễ dàng mất sạch như vậy. Tư Đồ Duệ lạnh giọng: - Tử thủ Hà Nguyên? Thủ như thế nào đây? Hơn hai mươi vạn đại quân co cụm trong một toà thành nhỏ như thế này, quân địch chỉ cần vây chặt bốn cửa thành, mọi người lấy gì để uống? Gần như tất cả lão binh trong đế quốc hiện tại tập trung ở Hà Nguyên, nếu như bọn lão binh này toàn bộ đều tử trận, vậy đế quốc lấy gì để ngăn cản cánh quân hổ lang năm mươi vạn của đế quốc Quang Huy? - …Nếu như Tây Kinh bị mất, nếu như đế quốc bị mất, các ngươi có ai gánh nổi trách nhiệm này không? - …Tất cả các ngươi đều là tướng quân thống lĩnh vạn quân, vì sau lại nhìn nhận vấn đề một cách ấu trĩ và kích động như vậy? Các ngươi nên phân tích một cuộc chiến tranh ở một tầm vóc cao hơn, nên dùng cái nhìn toàn diện hơn để đánh giá một cuộc chiến tranh, chứ không phải tối ngày chỉ biết chém giết. Đánh giặc cần phải dùng đầu óc, nếu chỉ dựa vào mồm mép, chỉ dựa vào cái dũng của kẻ thất phu là không được! Mười mấy tên sư đoàn trưởng bị giáo huấn một trận đều im thin thít không một tiếng động, ai nấy cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt khiếp người của Tư Đồ Duệ. Cho tới nay Tư Đồ Duệ đều nhờ vào tỉnh táo cơ trí mà thành danh, cầm quân mấy chục năm gần như chưa bao giờ đỏ mặt tía tai với thủ hạ của mình. Thế nhưng hôm nay, Tư Đồ Duệ lại trái với lệ thường chửi mắng mười mấy tên sư đoàn trưởng một phen thật là mất mặt, vì vậy có thể thấy được thế cục hiện tại nghiêm trọng đến mức nào, ngay cả Tư Đồ Duệ cũng đã lộ hẳn sự lo âu của mình ra ngoài mặt. Quả thật Tư Đồ Duệ cảm thấy lo âu, hơn nữa vô cùng lo âu. Đại quân của đế quốc Quang Huy ồ ạt kéo sang xâm lấn, nhưng đế quốc Minh Nguyệt hoàn toàn chưa chuẩn bị được gì. Nghĩ tới đây, khuôn mặt già nua của Tư Đồ Duệ không khỏi thoáng qua vẻ áy náy. Nếu như không phải hắn phạm sai lầm, Mạnh Hổ sẽ không có khả năng đột phá vòng vây ở Hà Tây, nếu như Mạnh Hổ không đột phá vòng vây ở Hà Tây, sau đó sẽ không có kỵ binh Man nhân. Nếu như không có cánh kỵ binh Man nhân đáng chết nọ, Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tần Xa sẽ không thất bại. Nếu như Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tần Xa có thể xuất kích theo như kế hoạch đã định, cuộc chiến ở Nữ Nhi hà sẽ có kết cục khác hẳn, nếu như thắng cuộc chiến Nữ Nhi hà, quân đoàn cận vệ của Mông Diễn coi như tan tác. Nếu như quân đoàn cận vệ của Mông Diễn tan tác, vậy quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang và quân đoàn Tây Nam của Nhạc Ngu nếu không bị giết sạch thì cũng co cụm trở về lãnh địa của mình. Nếu là như vậy, chỉ sợ hiện tại đế quốc Quang Huy đã sớm lâm vào chiến tranh nội bộ liên miên không dứt, cho dù cuối cùng không lâm vào cảnh đế quốc phân tranh thì cũng sẽ xảy ra nội chiến kéo dài, làm sao có thể phản kích ồ ạt đế quốc Minh Nguyệt như hôm nay được? Đế quốc Minh Nguyệt hôm nay đâu phải đối diện với tình thế nghiêm trọng có thể sắp sửa mất nước diệt vong? Nói đi nói lại cũng chỉ là vì Tư Đồ Duệ phạm sai lầm. Cũng bởi vì ban đầu sai lầm nên không hạ lệnh giết chết Mạnh Hổ ngay lập tức, kết quả để cho Mạnh Hổ đột phá vòng vây thành công, cuối cùng tạo nên cục diện không thể nào cứu vãn như ngày hôm nay! Tư Đồ Duệ chợt nhớ đến một câu chuyện xưa tích cũ. Chỉ vì một chiếc đinh sắt đóng móng ngựa bị lỏng, kết quả móng của chiến mã bị rớt ra, vì móng chiến mã rớt ra nên chiến mã ngã xuống. Bởi vì chiến mã ngã xuống cho nên tướng quân trên lưng chiến mã tử trận, bởi vì tướng quân tử trận nên trận chiến ấy thất bại, bởi vì trận chiến ấy thất bại cho nên quốc gia bị diệt vong! Có đôi khi sự tình mang dấu ấn của định mệnh, chỉ một chút sơ xuất rất nhỏ cuối cùng gây nên bi kịch động trời không có cách nào cứu vãn. Trong giờ phút này, trong lòng Tư Đồ Duệ ngập tràn lẫn lộn những tình cảm vô cùng phức tạp như mất mát, đau buồn, áy náy, không cam lòng…. Chẳng lẽ đã định trước chính mình sẽ trở thành tội nhân của đế quốc, chẳng lẽ đã định trước mình sẽ là hòn đá lót đường cho tên khốn kia sao? Trong lòng Tư Đồ Duệ còn đang ngổn ngang trăm mối, đột nhiên Yến Trường Không lắc mình bước ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: - Tổng đốc đại nhân, trong lòng ty chức có câu này không biết nên nói hay không? Vẻ mặt Tư Đồ Duệ trở nên hoà hoãn, nhẹ nhàng gật đầu: - Tướng quân Trường Không cứ nói. Yến Trường Không nói: - Một khi đại quân của đế quốc Quang Huy ồ ạt sang xâm lấn, ty chức cho rằng thành Hà Nguyên nhất định không thủ được, thậm chí ngay cả thành Khúc A và cả Thanh Châu cũng không thủ được! Thành Khúc A là thủ phủ của Thanh Châu, cũng là đại bản doanh của dòng họ Tư Đồ. Lời của Yến Trường Không làm cho Tư Đồ Việt và Tư Đồ Anh vô cùng bất mãn, Tư Đồ Việt lạnh giọng mỉa mai: - Yến Trường Không, có phải ngươi đã bị Mạnh Hổ và đế quốc Quang Huy hù doạ cho vỡ mật hay không? Không phải chỉ là năm mươi vạn quân ô hợp mà đã hù doạ ngươi trở nên như vậy! Không xem mười vạn tinh binh của quân đoàn Thanh Châu ta ra gì cả hay sao? - Mười vạn tinh binh? Yến Trường Không thẳng thắn phản bác không cần khách khí: - Hiện tại quân đoàn Thanh Châu còn đủ mười vạn tinh binh hay không? Tập trung tất cả bốn sư đoàn lại cũng chỉ được hơn bảy vạn, trong đó lại còn hơn bảy, tám ngàn binh sĩ đang bị thương, số binh sĩ có thể chiến đấu thật sự cũng chỉ còn lại hơn sáu vạn. Còn bọn tân binh của sư đoàn số Một và sư đoàn số Ba có xứng đáng với hai chữ "tinh binh" hay không? Sư đoàn số Một chính là sư đoàn của Tư Đồ Bưu, trận chiến ở pháo đài Thiên Lang, Tư Đồ Bưu bị Mạnh Hổ chém chết, sư đoàn số Một toàn quân tan tác, cuối cùng số lão binh chạy thoát về Thanh Châu không tới hai ngàn người. Sư đoàn số Ba chính là sư đoàn của Thác Bạt Đảo, một trận ở hạp cốc Hà Tây, ba liên đội rưỡi xuất chinh bị Mạnh Hổ đánh cho gần như tiêu diệt toàn quân. Hai sư đoàn này lúc bắt đầu Đông chinh thì được bổ sung phần lớn tân binh, cho nên Yến Trường Không mới không khách khí chút nào nói bọn chúng không xứng với hai chữ "tinh binh". Tư Đồ Việt bị phản bác không mở miệng trả lời được, bực bội hừ một tiếng rồi lặng im. Tư Đồ Anh lại phản bác: - Cho dù là quân đoàn Thanh Châu không còn đủ binh lực mười vạn, nhưng cũng còn được hơn sáu vạn đại quân, thành Hà Nguyên thiếu thốn nguồn nước nên không thủ được cũng hợp tình hợp lý. Nhưng Khúc A là thủ phủ Thanh Châu chúng ta, chẳng những thành cao tường dày, sông Thông Thiên chảy xuyên qua thành liên miên không dứt. Không lẽ đế quốc Quang Huy có thể đào nên một dòng chảy khác, làm cho sông Thông Thiên đổi dòng chảy hay sao? Đối mặt với chất vấn của hai tên con cháu họ Tư Đồ, Yến Trường Không không hề tỏ ra yếu thế, tỉnh táo phản bác: - Chẳng lẽ tướng quân Tư Đồ Anh chưa đi dò xét địa hình thành Khúc A hay sao? Đúng là quân của đế quốc Quang Huy không thể nào thay đổi dòng chảy của sông Thông Thiên trong một thời gian ngắn, nhưng bọn chúng chỉ cần hai, ba ngày là có thể phá vỡ con đê lớn trên sông Thông Thiên, đến lúc đó nước sông cuồn cuộn chảy ngược vào trong thành Khúc A, cho dù có cả trăm vạn đại quân thủ thành e rằng cũng không tránh khỏi kết quả bị tiêu diệt toàn quân! - Vậy… Tư Đồ Anh sắc mặt đại biến, bị phản bác đến không trả lời được. Tư Đồ Duệ đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, thầm thương cảm trong lòng. Trước sau Tư Đồ Bưu, Tư Đồ Hạo tử trận, con cháu trực hệ họ Tư Đồ không còn ai nối nghiệp, cả gia tộc đi đến chỗ suy tàn là điều không thể tránh khỏi. Chỉ sợ mình vừa nằm xuống, họ Tư Đồ sẽ lập tức trầm luân, trở thành gia tộc thấp kém trong đế quốc, ôi….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]