Chương trước
Chương sau
Kế Vô Mưu vội nói:
- Vương gia, đại chiến với đế quốc Minh Nguyệt đã sắp sửa bắt đầu không thể phát sinh thêm chuyện khác. Ty chức cho rằng hay là việc này tạm thời nhịn trước cái đã, sau này hãy tính nợ với đế quốc Tinh Hà cũng không muộn.
- Chuyện này ngươi không nói bản vương cũng biết.
Mông Khác khoát tay:
- Bản vương chỉ muốn hỏi ngươi một chút, chuyện này còn có vấn đề nào khác hay không? Nghiên nhi bị hành thích, có phải có ý nghĩa rằng đế quốc Tinh Hà chuẩn bị trở mặt với chúng ta hay không? Có tính toán liên thủ với đế quốc Minh Nguyệt hay không, cho nên Tần Lam làm việc cũng không còn cố kỵ gì nữa?
- Hẳn sẽ không như vậy!
Kế Vô Mưu nói với giọng vô cùng khẳng định:
- Công chúa điện hạ đi săn bắn trên Thiên Đãng sơn chỉ là nhất thời nảy ra ý định, cho dù là gian tế bên trong thành Lạc Kinh dùng bồ câu đưa tin về đế đô Phong Tuyết, chờ cho Tần Lam truyền tin trả lời lại, vừa đi vừa về ít nhất phải mất thời gian nửa tháng, cho nên chuyện này tuyệt đối không thể nào phát xuất do Tần Lam bày mưu sắp kế.
Mông Khác trầm giọng:
- Nói như vậy là có người tự ý chủ trương sao?
Kế Vô Mưu đáp:
- Theo như ty chức đoán chính là do tên Cổ Vô Đạo.
Trong mắt Mông Khác thoáng qua sát cơ lạnh lẽo rồi tan biến, lạnh lùng nói:
- Cổ Vô Đạo sao?
Kế Vô Mưu cười âm lãnh, đột nhiên nói:
- Vương gia, muốn giết Cổ Vô Đạo thật ta chúng ta không cần động thủ, chỉ cần bảo công chúa điện hạ đem tin tức bị hành thích tiết lộ cho Tần Trường Vệ, e rằng Cổ Vô Đạo chết không có chỗ chôn!
- Ừ!
Mông Khác trầm giọng:
- Vậy cứ làm như thế!
--------------
Đại sảnh của vương phủ.
Mạnh Hổ và Mông Nghiên kẻ hỏi người đáp tán gẫu hồi lâu, cuối cùng Mông Khác cũng đã trở lại. Lúc trở lại đại sảnh, sắc mặt Mông Khác đã tốt hơn nhiều, hoàn toàn không còn lo lắng ưu tư như lúc vừa rời khỏi.
Mông Nghiên vừa đứng dậy nghênh đón Mông Khác vừa đưa mắt ra hiệu.
Mông Khác hội ý mỉm cười nói với Mạnh Hổ:
- Tướng quân Mạnh Hổ, có chuyện này bản vương muốn nhờ ngươi…
Mạnh Hổ nghe vậy vội vàng đứng lên, cung kính đáp:
- Tuỳ Vương gia phân phó.
Mông Khác nói:
- Chuyện là thế này, ngày mai ở trường đua Bắc thành có một trận thi đấu chiến xa, có các tuyển thủ của các tiểu quốc từ phương Nam đến tham dự. Nhưng nơi đây dù sao cũng là đế đô của đế quốc Quang Huy chúng ta, nếu như thành Lạc Kinh là chủ nhà lại để cho tuyển thủ nước ngoài đoạt chức vô địch, thể diện của đế quốc chắc chắn sẽ giảm sút!
Mạnh Hổ vừa nghe đã hiểu có chuyện gì, rõ ràng là Mông Khác muốn hắn tham dự trận thi đấu chiến xa ngày mai. nguồn TruyenFull.vn
Khó trách ban ngày lúc vừa vào thành, Mông Nghiên có nói với hắn một câu không đầu không đuôi, nói cái gì trận thi đấu chiến xa ngày mai nhất định phải thắng. Xem ra Mông Nghiên đã sớm biết Mông Khác sẽ sắp xếp cho mình tham dự, chẳng lẽ trong đó có ẩn tình gì sao?
Thấy Mạnh Hổ có vẻ không có ý muốn tham dự, Mông Khác không khỏi cau mày, lại nói:
- Bản vương nghe nói tướng quân Mạnh Hổ là hảo thủ điều khiển chiến xa, sạn đạo trên Thiên Đãng sơn hung hiểm như vậy mà tướng quân đi như trên đất bằng. Nếu như tướng quân tham dự, chức vô địch ngày mai chắc chắn không thoát khỏi tay tướng quân.
Mông Khác nói đến nước này, Mạnh Hổ đành ôm quyền đáp:
- Ty chức xin nghe theo sự sắp xếp của Vương gia.
- A, vậy trận thi đấu ngày mai tướng quân sẽ đại diện cho đế quốc tham gia, nhưng nhất định không thể để cho chức vô địch lọt vào tay người khác. Hôm nay trời đã tối, ngày mai còn phải tham gia trận đấu, bản vương không giữ tướng quân nữa.
Mông Khác ngừng một chút, nói với Mông Nghiên:
- Nghiên nhi, thay hoàng thúc tiễn tướng quân Mạnh Hổ.
- Dạ!
Mông Nghiên vừa cười khúc khích vừa trả lời, đoạn đứng dậy thi lễ với Mạnh Hổ, mỉm cười:
- Tướng quân Mạnh Hổ, mời!
Mạnh Hổ ôm quyền vái chào Mông Khác, đi theo Mông Nghiên ra khỏi đại sảnh, dọc đường chỉ có mình Mông Nghiên líu lo nói chuyện, Mạnh Hổ ngay cả một câu cũng đâm lười. Tuy rằng hiện tại Mạnh Hổ đã biết Mông Nghiên không phải là dâm phụ ai ai cũng có thể làm chồng, nhưng hắn thật sự không muốn phát sinh gút mắc tình cảm gì với Mông Nghiên.
Một đường đưa Mạnh Hổ thẳng tới cửa lớn của vương phủ, đến lúc chia tay Mông Nghiên nhịn không được dặn dò một câu:
- Mạnh Hổ, trận thi đấu ngày mai ngươi nhất định phải coi chừng Tần Trường Vệ.
- Tần Trường Vệ?
Mạnh Hổ cau mày:
- Hắn cũng tham dự? Cũng đại diện cho đế quốc sao?
- Hắn….
Mông Nghiên mấp máy đôi môi đỏ mọng, đột nhiên nói:
- Thật ra hắn là Đại hoàng tử của đế quốc Tinh Hà, dù thế nào đi nữa, ngày mai ngươi nhất định không thể thua cho hắn!
Tuy trên mặt Mạnh Hổ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhưng trong lòng cũng đã rạo rực hẳn lên!
Tần Trường Vệ quả thật là Đại hoàng tử của đế quốc Tinh Hà hay sao? Không ngờ Tần Trường Vệ lại là đại hoàng tử của đế quốc Tinh Hà!
Vậy là sắp có trò vui để xem, lòng yêu thương của Mông Khác đối với Mông Nghiên phát ra từ nội tâm, tuyệt đối không phải là giả dối. Cho nên chuyên Mông Nghiên bị hành thích, Mông Khác tuyệt đối sẽ không để yên, cho dù hiện tại nhẫn nhịn không phát tác, tương lai cũng sẽ tính sổ sau!
Chờ sau khi chấm dứt đại chiến giữa đế quốc Quang Huy và đế quốc Minh Nguyệt, e rằng đế quốc Quang Huy sẽ khai chiến với đế quốc Tinh Hà.
Cứ đánh đi, đánh càng loạn càng tốt, càng loạn chính mình mới có cơ hội chiêu binh tự lập! Mạnh Hổ trong lòng vui vẻ, thế nhưng trong lúc hắn xoay người chuẩn bị rời khỏi, một ý niệm can đảm hơn, điên cuồng hơn đột nhiên xuất hiện trong đầu Mạnh Hổ: nếu như thừa cơ hội này giết chết Tần Trường Vệ, không phải là càng khuấy lên vũng nước đục này sao?!
Chỉ trong nháy mắt, ý nghĩ của Mạnh Hổ đã hoàn toàn thay đổi, hắn phải làm chuyện này!
Mạnh Hổ rất quan tâm tới tình hình chiến lược ở thế giới Trung Thổ, theo như tình thế trước mắt, quốc lực của đế quốc Quang Huy đã chiếm ưu thế rõ ràng so với đế quốc Minh Nguyệt. Trừ phi xuất hiện kỳ tích, nếu không lần này đế quốc Minh Nguyệt nhất định phải thua, cho dù không mất nước, chuyện phải mất khoản bồi thường cắt đất hay đền tiền là không thể nào tránh khỏi.
Kết quả như vậy Mạnh Hổ có thể miễn cưỡng đón nhận, nhưng không phải là kết quả mà hắn mong muốn nhất.
Mạnh Hổ mong muốn nhất là đế quốc Quang Huy và đế quốc Minh Nguyệt hai bên cùng chết, chỉ có như vậy, hành tỉnh Tây Bộ nằm giữa khe hở của đế quốc Quang Huy và đế quốc Minh Nguyệt mới có triển vọng, Mạnh Hổ mới có thể có cơ hội quật khởi. Thế nhưng bây giờ, một cơ hội mới đã bày ra trước mắt Mạnh Hổ, một cơ hội trời cho có thể làm cho ba đại đế quốc ở thế giới Trung Thổ ba bên cùng chết!
Chuyện này quả thật là một sự dụ dỗ rất lớn đối với Mạnh Hổ, một khi đế quốc Tinh Hà cũng bị cuốn vào trận đại chiến thế kỷ này, vậy cơ hội của Mạnh Hổ hắn đã thật sự tới.
Mông Nghiên không biết Mạnh Hổ suy nghĩ những gì, chỉ thấy sắc mặt của hắn âm trầm bất định, cả cử chỉ bề ngoài cũng lộ vẻ âm trầm khác thường, trong lòng hơi lo lắng, ân cần hỏi:
- Mạnh Hổ, ngươi làm sao vậy?
- Ặc…
Mạnh Hổ ách một tiếng, nhất thời từ trong sự sắp xếp chiến lược khổng lồ bừng tỉnh, sau đó không thèm để ý tới Mông Nghiên, quay đầu bỏ đi.
Chuyện này Mạnh Hổ phải nghĩ lại cho thật kỹ, nếu như xác định muốn làm như vậy thì phải vạch ra một kế hoạch hành động hoàn thiện, tuyệt đối không thể thất thủ!
Đưa mắt nhìn theo hình dáng cao lớn của Mạnh Hổ dần dần xa khuất, Mông Nghiên không khỏi tức giận giậm chân vài cái, cái miệng nhỏ xinh lại càng tức giận bất bình lải nhải vài câu. Mỗi lần Mạnh Hổ có thái độ như vậy, tỏ ra xa cách không thèm để ý tới Mông Nghiên, nhưng Mông Nghiên càng ngày càng thích, Mạnh Hổ càng tỏ ra không cần, Mông Nghiên lại càng muốn gần gũi người ta!
--------------
Phía Nam thành Lạc Kinh, nơi ở của Cổ Vô Đạo.
Tần Trường Vệ đang đi qua đi lại trong phòng khách, sắc mặt của hắn xem ra có vẻ ngưng trọng.
Không lâu trước đó, Tần Trường Vệ vừa mới xác thực tin tức, không ngờ Mông Nghiên cũng bị hành thích ở Thiên Đãng sơn, sự tình rất rõ ràng, nhất định là Cổ Vô Đạo đã lén lút sau lưng hắn ra lệnh giết Mông Nghiên cho tứ đại hộ vệ!
Chỉ tiếc rằng người tính không bằng trời tính, không ngờ tứ đại hộ vệ lại không thể giết được Mạnh Hổ, ngược lại bị Mạnh Hổ giết chết!
Thế nhưng nghĩ đến chuyện Cổ Vô Đạo dám lén lét hạ lệnh hành thích Mông Nghiên sau lưng mình, Tần Trường Vệ nhất thời giận không kềm được. Hôm nay hắn dám lén lút sau lưng hắn hạ lệnh hành thích Mông Nghiên, không chừng ngày mai hắn cũng dám lén lút sau lưng phụ hoàng hạ lệnh hành thích Tần Trường Vệ hắn! Người như vậy tuyệt đối không thể lưu lại được, bỗng nhiên, trong mắt Tần Trường Vệ toát ra sát cơ lạnh lẽo.
Một tràng tiếng bước chân đột ngột vang lên từ ngoài phòng khách, sát cơ trong mắt Tần Trường Vệ nhanh chóng biến mất, vẻ mặt cũng đã khôi phục lại bình thường.
Bóng người chợt loé, Cổ Vô Đạo diện mạo nho nhã, phong độ hoạt bát đang điềm nhiên đi tới. Tên này tuy tuổi đã hơn bốn mươi, nhưng nhờ bảo dưỡng khá kỹ, nên thoạt nhìn chỉ như thanh niên vừa ba mươi, hơn nữa vóc người Cổ Vô Đạo cao lớn, diện mạo tuấn nhã, lúc đi đứng chòm râu bay lất phất toát ra khí thế bất phàm.
Cổ Vô Đạo ôm quyền vái chào Tần Trường Vệ, cất cao giọng nói:
- Tham kiến điện hạ.
Tần Trường Vệ khoát tay, hai mắt nhìn Cổ Vô Đạo chằm chằm vừa muốn lên tiếng, Cổ Vô Đạo đột nhiên hít hít mũi, cau mày nói với vẻ không vui:
- Hôm nay bọn nô tài làm sao vậy? Tại sao lại đốt đàn hương, không phải ta đã dặn dò bọn chúng rằng điện hạ không thích mùi đàn hương hay sao, thật là….
Nói xong, Cổ Vô Đạo liền đứng dậy, chậm rãi đi tới trước lò hương hình mỏ hạc, mở lò thay Long Tiên hương vào.
Thế nhưng sau khi thay xong Long Tiên hương, Cổ Vô Đạo lại len lén rắc lên mặt một ít bột phấn màu đen, sau đó đậy nắp lò hương lại như không có chuyện gì xảy ra. Lúc này Cổ Vô Đạo mới xoay người ngồi xuống trước mặt Tần Trường Vệ, cất tiếng hỏi:
- Điện hạ, vừa rồi ngài muốn nói gì?
Tần Trường Vệ không chú ý đến hành động nãy giờ của Cổ Vô Đạo, cau mày nói:
- Tiểu vương vừa mới biết được Mông Nghiên cũng bị hành thích trên Thiên Đãng sơn, tiên sinh có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?
- Vậy sao? Không ngờ lại có chuyện như vậy?
Cổ Vô Đạo nghe nói trước tiên tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó giật mình nói:
- Điện hạ, không phải ngài hoài nghi ty chức lén lút sau lưng ngài ra lệnh hành thích đấy chứ?
- Chẳng lẽ không phải sao?
Tần Trường Vệ lạnh lùng nói:
- Sự thật rành rành, ngươi còn muốn chối sao?
Cổ Vô Đạo giơ tay tỏ vẻ bất lực:
- Nếu điện hạ đã khẳng định như vậy, ty chức cũng không muốn giải thích nhiều làm gì!
Trong mắt Tần Trường Vệ lại toát ra sát cơ lạnh như băng:
- Cổ Vô Đạo, ngươi là sư phụ của tiểu vương đã hai năm, vốn tiểu vương nên kính trọng ngươi mới phải, nhưng ngươi thật sự không nên lén lút sau lưng tiểu vương hạ lệnh hành thích Mông Nghiên. Hôm nay ngươi dám lén lút sau lưng tiểu vương hạ lệnh hành thích Mông Nghiên, ngày mai ngươi sẽ dám lén lút sau lưng phụ hoàng hạ lệnh hành thích tiểu vương, cho nên, tiểu vương không thể để ngươi sống!
Cổ Vô Đạo thần sắc vẫn tỏ ra ung dung, nhẹ nhàng vỗ tay, hai tên thị vệ lập tức xuất hiện từ cửa ngầm ở phía sau.
Tần Trường Vệ cười lạnh, mặt lộ vẻ khinh thường:
- Cổ Vô Đạo, chỉ bằng vào hai tên phế vật này mà muốn ngăn cản tiểu vương sao?
Cổ Vô Đạo lạnh nhạt:
- Điện hạ, ty chức khuyên ngài không nên vọng động nội lực, nếu không sẽ đau nhức tận tim gan!
- Ngươi!?
Tần Trường Vệ thử đề khí một chút, tức thì cảm thấy bụng đau như cắt, nhất thời sắc mặt đại biến:
- Cổ Vô Đạo ngươi thật là độc ác!
- Không phải là độc ác!
Cổ Vô Đạo ung dung đứng dậy, lạnh nhạt nói:
- Ty chức thân mang sứ mệnh của vạn tuế gia, chịu trách nhiệm mời điện hạ trở về đế đô Phong Tuyết. Nhưng điện hạ đã để dâm phụ Mông Nghiên kia làm cho tâm trí mê muội, vạn bất đắc dĩ, ty chức cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn phi thường, xin điện hạ lượng thứ!
- A, xuất sắc, thật là xuất sắc!
Cổ Vô Đạo vừa dứt lời, bên ngoài phòng khách đột nhiên vang lên một thanh âm châm chọc lạnh lùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.