- Mạnh Hổ!
Hàn Sở chậm rãi rút bội kiếm ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Mạnh Hổ, gằn giọng nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi là anh hùng đế quốc rồi muốn làm gì thì làm, đừng tưởng rằng giết được mấy tên tướng địch vô danh rồi cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Nơi này là đế đô Lạc Kinh, không phải hành tỉnh Tây Bộ, vẫn chưa tới phiên ngươi giương oai đâu!
Mạnh Hổ điềm nhiên:
- Vậy sao?
- Xem kiếm!
Hàn Sở hừ lạnh một tiếng, múa kiếm nhắm cổ họng Mạnh Hổ đâm tới.
Mạnh Hổ cũng không rút kiếm, chờ cho bội kiếm của Hàn Sở sắp sửa đâm trúng mới lắc mình sang một bên, vừa vặn né khỏi.
Hàn Sở đâm ra một kiếm thất bại, nhất thời thẹn quá hoá giận:
- Mạnh Hổ, chẳng lẽ ngay cả việc rút kiếm ra ứng chiến ngươi cũng không có can đảm sao?
Chân mày Mạnh Hổ lập tức cau chặt lại, lạnh lùng:
- Đúng là không biết sống chết, bản tướng quân rút kiếm ra ắt phải có đổ máu, ngươi muốn tìm chết phải không?
- Đừng nhiều lời rườm rà nữa!
Hàn Sở lại đâm một kiếm về phía ngực Mạnh Hổ, lớn tiếng quát:
- Rút kiếm!
Hàn Sở vừa dứt lời, cũng không thấy động tác của Mạnh Hổ như thế nào, một cái cầu vồng màu xanh lam đã nhanh như tia chớp lướt ngang trước mặt Hàn Sở. Hàn Sở thất kinh, vội vàng giơ kiếm đón đỡ, chỉ nghe một tiếng cách vang lên, bội kiếm trong tay đã gãy làm hai đoạn. Chiếc cầu vồng nọ không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục đâm tới, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lang-chi-su/1230721/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.