Mông Khác do dự một hồi mới nói: - Hoàng huynh, theo như thần đệ biết, tên Mạnh Hổ kia quả nhiên có chút bản lãnh, thế nhưng ngang ngược ương ngạnh, kiêu ngạo bất tuân, e rằng không đảm đương nổi trọng trách! - Không! Mông Viễn khoát tay, nghiêm nghị nói: - Chính bởi vì Mạnh Hổ ngang ngược ương ngạnh, kiêu ngạo bất tuân mới có thể yên tâm dùng hắn. Nếu như Mạnh Hổ hành sự lòn cúi, chuyện gì cũng dễ dàng thì ngược lại không thể trọng dụng, Nhị đệ ngươi có hiểu ý của trẫm hay không? Mông Khác ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói: - Thần đệ đã hiểu rõ. - Hiểu thì tốt. Mông Viễn gật đầu, lại nói: - Mặc dù trẫm hôn mê trên giường hai tháng, nhưng mắt trẫm vẫn chưa mù, lỗ tai còn chưa điếc, đầu óc vẫn chưa ngu. Kể từ sau khi tên Mạnh Hổ này ngang trời xuất thế, mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra ở hành tỉnh Tây Bộ trẫm đều hiểu rõ, trẫm tin tưởng vào phán đoán của mình. Mông Khác nghiêm nghị đáp: - Thần đệ đã lĩnh hội ý chỉ của hoàng huynh. Mông Diễn nghiêm nghị nói: - Nhị đệ hãy lấy danh nghĩa của trẫm thảo ra một đạo chiếu chỉ, dùng bồ câu đưa đến Tây Lăng, cho đòi Mạnh Hổ vào cung triệu kiến. Nếu như Mạnh Hổ phụng chỉ vào cung thì thôi, nếu như Mạnh Hổ không phụng chỉ, lập tức lệnh cho Sử Di Viễn theo đó giết đi, toàn bộ tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ cũng lệnh cho quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang trợ giúp cho quân đoàn cận vệ của Mông Diễn giết hết! Mông Khác thầm giật mình, thầm nghĩ hoàng huynh đúng là hoàng huynh, chỉ riêng tâm cơ sát phạt quyết đoán cũng không ai có thể so sánh được! Dường như Mông Viễn cảm giác được chuyện gì đó, liền quay đầu lại hỏi với giọng ôn hoà: - Nhị đệ có nghĩ rằng trẫm lòng dạ hung ác hay không? Mông Khác vội nói: - Thần đệ tuyệt đối không nghĩ vậy. - Ôi… Mông Viễn đột nhiên thở dài: - Trẫm cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi, nếu như Mạnh Hổ không phụng chỉ vào kinh, chứng tỏ trong lòng hắn đã có ý niệm chiêu binh tự lập. Với uy danh của hắn trong lòng các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ, chỉ cần hô lên một tiếng, người người sẽ tụ tập lại như mây. Vì sự bình yên lâu dài của đế quốc, trẫm không thể nào không hạ sát thủ với hắn! Mông Khác nghiêm nghị nói: - Thần đệ hiểu nỗi khổ trong lòng hoàng huynh. Bạn đang xem tại truyentop.net - www.truyentop.net - Nhị đệ hiểu thì tốt. Khuôn mặt già nua gầy gò của Mông Viễn thoáng nở nụ cười buồn bã, lại nói: - Nếu như Mạnh Hổ nguyện ý vào kinh, cũng không nên khinh thường vọng động. Chuyện gầy dựng lại quân đoàn Tây Bộ phải tiến hành từng bước một, các cấp quan quân thuộc quân đoàn phải chọn lựa từ trong số tướng sĩ vốn có của quân đoàn Tây Bộ, tuyệt đối không cho Mông Diễn ngang ngược can thiệp vào để tránh xảy ra chuyện không hay! Mông Khác suy nghĩ một chút lại hỏi: - Hoàng huynh, sau khi Mạnh Hổ vào kinh, thần đệ làm thế nào để thử hắn? - Hỏi rất hay! Mông Viễn nghiêm nghị nói: - Đây mới là mấu chốt của vấn đề. Sau khi Mạnh Hổ vào kinh, Nhị đệ phải quan sát cẩn thận cử chỉ lời ăn tiếng nói của hắn, nếu vẫn ngang ngược ương ngạnh, kiêu ngạo bất tuân giống như ở hành tỉnh Tây Bộ, chứng tỏ trong lòng hắn có điều sở cậy nhưng không có dã tâm gì. Nếu như sau khi hắn đến đế đô tính tình biến đổi trở nên cẩn thận chặt chẽ, mọi chuyện đều dễ dàng nhẫn nhịn, vậy chứng tỏ hắn là con người có dã tâm rất lớn, phải lập tức ra lệnh giết chết! Mông Khác cung kính đáp: - Thần đệ tuân chỉ. Nói xong những lời này, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt Mông Viễn dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ thân tình tràn ngập khuôn mặt già nua, sau đó nắm hai tay Mông Khác kéo lại cùng ngồi xuống long sàng, nói với vẻ đầy tiếc nuối: - Nhị đệ, đây có lẽ là lần nói chuyện sau cùng của huynh đệ chúng ta, ôi … Mông Khác vội vàng quỳ rạp xuống long sàng, run giọng nói: - Tinh thần của hoàng huynh vẫn còn rất tốt, người không có việc gì đâu… - Nhị đệ hãy đứng lên! Mông Viễn dùng sức đỡ Mông Khác lên, trên mặt hiện ra vẻ điềm đạm ôn hoà coi thường sinh tử: - Sinh sinh tử tử là chuyện thường tình của thế gian, trẫm đã hiểu thấu từ lâu, thừa dịp còn lại chút thời gian, trẫm vẫn còn vài chuyện trong nhà muốn giao phó lại cho Nhị đệ. Mông Khác vừa rơi lệ vừa nói: - Thần đệ xin rửa tai nghe đây. Mông Viễn nói: - Chuyện thứ nhất, sau khi trẫm mất tạm thời không nên phát tang, để tránh những bọn tiểu nhân nghe tin lập tức hành động, làm dao động đến căn cơ đế quốc, nhất định đợi cho được Diễn nhi từ Tây Lăng ca khúc khải hoàn trở về mới có thể phát tang. Chuyện thứ hai, sau khi trẫm mất có lưu lại hai đạo di chiếu, thứ nhất là di chiếu truyền ngôi cho Mông Diễn, thứ hai sắc phong cho Nhị đệ là Phụ Quốc Hiền Vương, có quyền bác bỏ thánh chỉ của hoàng đế ngay trên điện. Mông Khác kinh hoảng: - Hoàng huynh, chuyện này không thể được, thần đệ vạn lần không dám thọ lãnh. Mông Viễn bùi ngùi: - Nhị đệ không cần từ chối, nói về năng lực của Diễn nhi ở mọi phương diện cũng rất khá, nhưng vì sao trẫm cứ lần hồi không sắc phong hắn làm người kế vị? Bởi vì hắn còn quá nông nổi lỗ mãng, chỉ biết khoe khoang khoác lác mà không chịu làm đến nơi đến chốn. Tương lai sau khi hắn đăng cơ đế vị, nếu như không có một vị lão trọng thần cẩn thận lại có đủ phân lượng phò tá việc triều chính, nhất định hắn sẽ xảy ra chuyện lớn, mà người này trừ Nhị đệ ra không ai làm được. Mông Khác không thể khống chế được nỗi chua xót trong lòng, bật khóc lên thành tiếng: - Hoàng huynh… -------------- Tây Lăng, đại sảnh của phủ Tổng đốc. Chuyện chọn lựa bốn vị sư đoàn trưởng đã tạm xong, bọn Mông Diễn đã chậm mất một bước, nếu còn tiếp tục đưa ra lời dị nghị sẽ không hợp tình hợp lý. Thế nhưng lão hồ ly Sử Di Viễn vẫn tìm cớ, đưa ra đề nghị tạm thời điều động quan quân và lão binh của quân đoàn cận vệ bổ sung cho quân đoàn Tây Bộ. Vừa nghe xong lời đề nghị của Sử Di Viễn, Hạ Khánh vốn lòng ngay miệng thẳng lập tức đứng dậy phản đối: - Hảo ý của Sử đại nhân và quân đoàn cận vệ toàn thể tướng sĩ quân đoàn Tây Bộ chúng ta xin tâm lĩnh, thế nhưng quân đoàn Tây Bộ của chúng ta cũng không thiếu quan quân vĩ đại cầm binh đánh giặc thân trải trăm trận, cho nên không cần làm phiền. Phì! Hạ Khánh vừa dứt lời, sư đoàn trưởng Đồ Vu của sư đoàn số Hai quân đoàn cận vệ đã cười lạnh nói: - Chỉ bằng vào vạn tân binh của sư đoàn số Bốn các ngươi cũng dám tự xưng là lão binh thân trải trăm trận sao? Các ngươi ra chiến trường được bao lâu? Tổng cộng đánh được mấy trận? Thật là không biết trời cao đất rộng là gì! Bạch Hỉ bình thường ít khi mở miệng đột nhiên nói: - Sư đoàn số Bốn chúng ta quả thật mới gầy dựng lại chưa lâu, nhưng có ai quy định thời gian là binh sĩ dài hay ngắn thì mới trở thành lão binh kia chứ? Theo như ta biết, có được coi là một tên lão binh hợp cách hay không, chỉ có một tiêu chuẩn, đó là có từng tham gia quá trình thực chiến hay không, chỉ cần có tham gia thực chiến thì đó là lão binh hợp cách. Chu Tiến cũng đứng dậy nói với giọng cực kỳ khó nghe: - Sau khi sư đoàn số Bốn chúng ta gầy dựng lại thì tham gia chiến tranh cũng không nhiều lắm, đánh trận vừa to vừa nhỏ cũng chỉ mười mấy trận, tiêu diệt quân địch cũng không nhiều, trước sau cũng chỉ khoảng chừng mười mấy vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt mà thôi. Đồ tướng quân cho rằng tướng sĩ sư đoàn số Bốn chúng ta thời gian tham gia quân đội ngắn, tham gia chiến đấu giết địch ít cũng là điều dễ hiểu mà thôi! - Ngươi… Đồ Vu nghe vậy giận dữ, nhưng lại không có cách nào phát tác. Lời của Chu Tiến mặc dù bao hàm nghĩa châm chọc, thế nhưng tất cả đều là sự thật. Sư đoàn số Bốn quả thật là sư đoàn tân binh mới vừa gầy dựng lại không lâu, nhưng sau khi thành lập lại, lý lịch chiến tranh của sư đoàn số Bốn trong gần hai tháng qua huy hoàng đến mức làm cho người ta khó mà tin được. Dĩ nhiên, phần lớn công lao trong đó chính là công lao của liên đội số Năm do Mạnh Hổ chỉ huy! Phác Tán Chi khẽ mỉm cười, đứng dậy nói: - Chiến tích huy hoàng của sư đoàn số Bốn toàn thể tướng sĩ quân đoàn cận vệ chúng ta cực kỳ bội phục. Thế nhưng theo như lão phu được biết, đánh với quân địch mười mấy trận lớn nhỏ, giết mười mấy vạn quân địch chỉ là liên đội số Năm do tướng quân Mạnh Hổ chỉ huy mà thôi! Bốn liên đội còn lại của sư đoàn số Bốn tựa hồ chỉ tham gia cuộc chiến đột phá vòng vây ở pháo đài Hà Tây, cuộc chiến bảo vệ Tây Lăng, ừ, nếu như tính cả cuộc chiến truy đuổi ở Tam Giang, chỉ là ba trận mà thôi. Lúc nói đến cuộc chiến truy đuổi ở Tam Giang, Phác Tán Chi cố ý cao giọng nhấn mạnh, sắc mặt Chu Tiến, Bạch Hỉ và Hạ Khánh lập tức trở nên vô cùng khó xử. Ngay cả Mạnh Hổ đang ngồi trên chủ vị cũng hơi biến sắc, thầm nghĩ tên khốn Phác Tán Chi này dụng tâm vô cùng hiểm ác, muốn cố tình khiêu khích mối quan hệ giữa liên đội Mãnh Hổ và bốn liên đội kia. Quả nhiên, Phác Tán Chi vừa nói xong, Hàn Phong đã nói ngay: - Chiến tích huy hoàng của liên đội Mãnh Hổ là chuyện khắp cả đế quốc mọi người đều biết, cho dù là bất cứ ai, hễ nói đến liên đội Mãnh Hổ đều phải giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Quan quân của quân đoàn Tây Bộ nếu đề bạt từ thành phần lão binh của liên đội Mãnh Hổ, chuyện đó quả thật hợp với lẽ thường tình. Bọn bốn người Chiến Ưng, Hạ Khánh, đã bị chọc tức đến nỗi sắc mặt xanh mét, nói không ra lời. Mạnh Hổ chỉ có thể cười khổ trong lòng, lúc này hắn không thể nào đứng ra nói chuyện, nếu không sẽ lòi đuôi dối trá ngay lập tức, bọn Chiến Ưng cũng chưa chắc đã nhận lãnh tấm lòng của hắn. Dù sao lời của Phác Tán Chi, Hàn Phong đều là sự thật, Mạnh Hổ càng thay bọn Chiến Ưng nói chuyện, bọn họ càng cảm thấy xấu hổ khó chịu. Đang lúc Mạnh Hổ thầm than một tay vỗ không kêu, Triệu Thanh Hạm đột nhiên đứng dậy, vừa cười vừa nói: - Tán Chi tiên sinh và tướng quân Hàn Phong có thể không biết, trong quân đoàn Tây Bộ chưa thành lập liên đội Mãnh Hổ, từ đây về sau chỉ có quân đoàn Mãnh Hổ mà không hề có liên đội Mãnh Hổ nữa. Về phần hơn sáu trăm lão binh của liên đội Mãnh Hổ trước kia cũng sẽ chia ra biên chế vào bốn sư đoàn của quân đoàn Mãnh Hổ, còn việc đám lão binh này sẽ đảm nhiệm chức vụ cụ thể gì, bọn Chiến Ưng bốn vị sư đoàn trưởng tạm thời cũng đã có sự sắp xếp. Nghe Triệu Thanh Hạm nói xong, sắc mặt của bọn Chiến Ưng bốn người mới tốt lên một chút, không đến nỗi khó coi như trước. Sắc mặt của bọn Sử Di Viễn và Phác Tán Chi thoáng chốc sa sầm, vốn còn muốn moi móc quan hệ giữa Mạnh Hổ và bốn người Chiến Ưng, không ngờ lại bị Triệu Thanh Hạm chỉ nói một, hai câu đã hoá giải tiêu tan như mây khói, không những thế, lại còn phá hỏng đại sự điều động lão binh của quân đoàn cận vệ bổ sung cho quân đoàn Tây Bộ. Không phải Hàn Phong vừa tự nói hay sao, chọn lựa lão binh trong liên đội Mãnh Hổ đảm nhiệm chức vụ quan quân các cấp của quân đoàn Tây Bộ là chuyện hợp lẽ thường tình, bây giờ người ta thật sự sắp xếp như vậy, ngươi còn có lời gì để nói? Cao hứng nhất trong tất cả mọi người chính là Mạnh Hổ, nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, Mạnh Hổ đã ôm choàng Triệu Thanh Hạm vào lòng mà hôn vài cái! Sử Di Viễn hiểu rằng có ở lại cũng không thể thay đổi được gì nữa, liền lấy mắt ra hiệu cho Mông Diễn. Mông Diễn càng nghĩ càng tức giận trong lòng, đến nỗi không thèm chào hỏi tiếng nào, chỉ bực mình hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Bọn Hàn Phong mười mấy tướng lĩnh của quân đoàn cận vệ cũng vội vã đứng dậy nghênh ngang đi theo, chỉ có Sử Di Viễn và Phác Tán Chi trước khi đi vẫn hành lễ với Triệu Thanh Hạm và Mạnh Hổ. Mông Diễn trở về đại doanh ở ngoài thành, không còn kềm chế được lửa giận bừng bừng thiêu đốt trong lòng, lớn tiếng quát: - Hàn Phong, Đồ Vu! Hàn Phong và Đồ Vu vội vã tiến lên, ôm quyền đáp: - Có ty chức! Ánh mắt Mông Diễn lộ ra vẻ vô cùng ngoan độc, đằng đằng sát khí quát to: - Sư đoàn số Một bao vây phủ Tổng đốc, bắt Mạnh Hổ. Sư đoàn số Hai bao vây nơi đóng quân của quân đoàn Tây Bộ, cưỡng chế tước vũ khí của quân đoàn Tây Bộ, kẻ nào dám ngoan cố kháng lệnh giết ngay tại chỗ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]