Tư Đồ Duệ giật mình, nghiêm giọng nói: - Nói đi. Cảnh Trung hít sâu một hơi, trầm giọng nói: - Ty chức vừa nhận được tin, gian tế của ta phái đi Lạc Kinh nửa tháng trước đã xâm nhập thành công vào Nhạn Môn Quan, tại Nhạn Môn Quan đã phát hiện được một chuyện vô cùng trọng đại. Hai ngày trước, quân đoàn cận vệ của đế quốc Quang Huy đã nhổ trại đi khỏi Nhạn Môn Quan, đang hành quân với tốc độ cả trăm dặm một ngày thẳng tiến đến Tây Lăng! - Sao? Tư Đồ Duệ khẽ nhướng mày, trầm giọng: - Vậy ngược lại là một tình huống mới. Quân đoàn cận vệ của đế quốc Quang Huy đã tập kết xong tại Nhạn Môn Quan, hai quân đoàn Tây Bắc, Tây Nam cũng đang tập kết. Tình huống này Tư Đồ Duệ cũng mới vừa biết được, chính là hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt dùng bồ câu đưa tin đến đại bản doanh ở Thanh Châu, đại bản doanh ở Thanh Châu lại hoả tốc đưa tin tới. Tư Đồ Duệ không ngờ vào lúc này, quân đoàn cận vệ lại nhổ trại lên đường nhanh như vậy. Tham mưu trưởng Cảnh Trung đã theo cạnh Tư Đồ Duệ nhiều năm kịp thời trải rộng bản đồ ra bàn, Tư Đồ Duệ lập tức đến bên bàn khom người xuống, trước hết đưa tay chỉ vào khoảng cách giữa Nhạn Môn Quan, Tây Lăng, Vân Thành và Nam Trung. Sau đó lấy tay phải đè lên bản đồ, hai ngón trỏ phải liên tục gõ nhịp nhè nhẹ trên bản đồ. Mỗi khi Tư Đồ Duệ sắp sửa đưa ra quyết định trọng đại, hắn đều có thái độ như vậy, người nào ở bên cạnh hắn một thời gian dài đều đã quá quen thuộc tác phong của hắn. Cho nên kể cả Cảnh Trung, hai tên sư đoàn trưởng Tư Đồ Việt và Thác Bạt Dã đều cố gắng hô hấp bình thường, không ai dám thở mạnh. Một hồi lâu sau, Tư Đồ Duệ mới vỗ mạnh lên bản đồ một cái, phấn khích nói: - Đây là một cơ hội! Lúc này Cảnh Trung mới thở phào một cái, vui vẻ nói: - Ty chức cũng cho rằng đó là một cơ hội hiếm có! - Sao? Tư Đồ Duệ vui vẻ nói: - Nói vậy ngươi cũng đã có tính phương án rồi, nhưng trước hết hãy nói thử cách nhìn của ngươi! Cảnh Trung biết Tư Đồ Duệ lòng dạ rộng rãi, khí độ hơn người, ở trước mặt hắn không cần phải giả vờ khiêm tốn, lập tức chỉ tay vào bản đồ: - Xin Tổng đốc đại nhân hãy xem, từ Nhạn Môn Quan đến Tây Lăng cách xa nhau ngàn dặm, theo tốc độ hành quân của quân đoàn cận vệ mỗi ngày đi được trăm dặm, mười ngày sau là có thể tới Tây Lăng. -… Lần này đế quốc Quang Huy điều động tất cả ba đại quân đoàn tới cứu viện Tây Lăng, ngoài quân đoàn cận vệ còn có quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang và quân đoàn Tây Nam của Nhạc Ngu. Bạn đang đọc chuyện tại truyentop.net Ngừng một chút, Cảnh Trung đưa tay chỉ vào vị trí của Vân Thành và Nam Trung, lại tiếp: - Tổng đốc đại nhân hãy xem Vân Thành và Nam Trung. Vân Thành gần Tây Lăng nhất, chỉ có sáu trăm dặm, hành quân cấp tốc trong vòng sáu ngày là có thể tới Tây Lăng. Nam trung xa nhất, hơn nữa từ Nam Trung tới Tây Lăng là đường núi gập ghềnh, hành quân nhanh lắm cũng phải mất một tháng mới có thể chạy tới! Tư Đồ Duệ vui vẻ gật đầu: - Cứ việc nói tiếp. Cảnh Trung lại nói: - Thời gian mà ba quân đoàn có mặt tại Tây Lăng chênh lệch nhau rất lớn, quân ta hoàn toàn có thể lợi dụng sự chênh lệch thời gian này kích phá từng quân đoàn một. Chỉ cần đánh tan ba quân đoàn này, ty chức cho rằng trong một thời gian ngắn đế quốc Quang Huy không thể nào phái viện quân tới nữa, quân ta có thể quay lại chậm rãi đối phó với tàn quân của địch bên trong thành Tây Lăng. Tư Đồ Duệ hỏi: - Vậy theo ngươi trận này nên đánh như thế nào? Cảnh Trung không chút do dự: - Theo như thời gian trước sau, trước tiên đánh quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang, kế tiếp đánh quân đoàn cận vệ, cuối cùng thu thập quân đoàn Tây Nam của Nhạc Ngu. - Ngươi đó… Tư Đồ Duệ mỉm cười lắc đầu: - …vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm! Nói xong, Tư Đồ Duệ không thể không nhớ đến sự phối hợp ăn ý giữa người bạn gắn bó Đỗ Dự trong mười mấy năm qua, nếu như Đỗ Dự còn sống, hắn nhất định sẽ không đưa ra đề nghị như vậy. Mặc dù Cảnh Trung cũng rất tài giỏi, nhưng dù sao hắn cũng còn hơi trẻ tuổi, cách nhìn vấn đề vẫn còn có chỗ thiếu sót. Phần trước gần như Cảnh Trung đều nói đúng, nếu như lần này có thể đánh tan ba đại quân đoàn đến đây cứu viện, ít nhất trong vòng nửa năm đế quốc Quang Huy sẽ không thể nào phái viện quân tới nữa. Có được thời gian nửa năm, cũng đủ cho Tư Đồ Duệ ung dung tiến công chiếm đóng Tây Lăng, một lần nữa mở rộng mành lưới từ từ thu thập con mãnh hổ giương nanh múa vuốt kia. Thế nhưng phần sau Cảnh Trung đã sai lầm quá lớn. Mặc dù Cảnh Trung bị phê bình nhưng không hề ủ rũ hay nản chí, vẫn khiêm tốn nói: - Xin Tổng đốc đại nhân chỉ giáo. Tư Đồ Duệ cười nhạt hỏi ngược lại: - Ngươi không cảm thấy rằng đánh quân đoàn cận vệ trước mới là lựa chọn tốt nhất hay sao? Trước hết Cảnh Trung sửng sốt, chợt như ngộ ra được điều gì đó, bắt đầu nhìn vào bản đồ cau mày trầm tư, Tư Đồ Duệ cũng không nói nữa, để cho Cảnh Trung tự suy nghĩ. Có những chuyện dựa vào sự chỉ bảo của người khác là không được, mà phải tự mình ngộ ra, nếu như có thể ngộ ra mới có thể tiến bộ, còn không ngộ ra thì chỉ có thể giậm chân tại chỗ mà thôi. -------------- Đồn điền Thanh Ngưu. Năm ngày trôi qua trong chớp mắt, phần lớn tráng đinh của chín trại ba mươi sáu đồn điền đã đến tụ tập tại đồn điền Thanh Ngưu, chỉ có tráng đinh ở vài đồn điền xa nhất là chưa kịp tới. Đồn điền Thanh Ngưu vốn đang thoáng đãng lập tức huyên náo hẳn lên, hai toà đại trại ở phía Bắc và Nam của đồn điền rất nhanh đã không còn chỗ trống. Sự tình tiến triển so với Mạnh Hổ nghĩ còn thuận lợi hơn, vừa nghe nói tướng quân Mạnh Hổ đại diện cho Tổng đốc đại nhân phân chia ruộng đất cho bà con dân chúng, nhiệt tình của đám thôn dân này nhất thời tăng lên cao chưa từng có từ trước tới nay. Đầu năm nay đời sống hàng ngày không được tốt, người nghèo khổ còn không bằng chó nhà phú quý giàu sang, vì vậy lấy tráng đinh đổi lại ruộng đất không đáng kể gì. Tráng đinh gia nhập quân đội chưa chắc phải chết, lại có thể đổi lấy được ruộng đất hàng thật giá thật, đối với bọn thôn dân nghèo khổ có thể nói là chuyện tốt. Lại nói, ruộng đất là tất cả, có được ruộng đất thì cuộc sống hàng ngày mới có triển vọng. Tất Điêu Tử đi theo Mạnh Hổ cùng lên trên vọng tháp ở đại trại phía Nam đồn điền. Đứng trên vọng tháp nhìn xuống, cả đại doanh lúc này vô cùng sôi động, huyên náo vô kể. Tất cả ba trăm tên lão binh thủ hạ của Báo Tử bây giờ đã trở thành huấn luyện viên, chia bọn tráng đinh của các đồn điền thành từng tiểu đội, rồi hợp thành trung đội, đại đội, liên đội. Mạnh Hổ đoán chừng, số tráng đinh trong đại trại ở phía Nam đồn điền đủ biên chế thành hai liên đội. Chuyện làm Mạnh Hổ càng cảm thấy hưng phấn hơn nữa, chính là tố chất thân thể của bọn tráng đinh này rất khá. Có thể nguyên nhân là do cuộc sống hàng ngày ở vùng núi, bọn thôn dân này ai nấy đều có bàn chân to lớn, tuy đường núi gập ghềnh nhưng vẫn có thể chạy như bay. Chỉ có điều là ai nấy gầy nhom, hơn nữa còn có vẻ thiếu ăn, do trong một thời gian dài không được ăn no nên dinh dưỡng không đầy đủ. Thế nhưng cũng may là căn bản thân thể bọn họ vẫn còn, Mạnh Hổ tin tưởng rằng chỉ cần nghỉ ngơi bồi dưỡng trong một thời gian ngắn, da thịt bọn hán tử này sẽ lập tức phát triển, toàn thân tràn đầy thể lực nam nhân. Hiếm có hơn nữa là, trong đám thôn dân này có một phần lớn là thợ săn thiện xạ, hơn nữa đến đây vẫn mang theo cung tên, cũng đủ cho Mạnh Hổ xây dựng một liên đội cung tiễn thủ! Dĩ nhiên, loại cung tên mà bọn thợ săn này sử dụng đều là loại cung ngắn được chế tạo rất sơ sài, bất kể là lực xuyên thấu hay tầm bắn đều không thể so sánh với trường cung, nhưng trong phạm vi trăm bước cũng đủ đưa người vào chỗ chết. Trong lòng Mạnh Hổ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, tại sao không để cho bọn Man nhân sử dụng đoản cung? Có đoản cung, Man nhân có thể ngồi trên lưng ngựa bắn cung, không giống như trường cung, nhất định phải xuống ngựa mới có thể giương cung. Nghĩ tới đây, Mạnh Hổ không thể nào kềm chế được, thầm hoan hô trong lòng, quay đầu về phía sau nói với Tất Điêu Tử: - Lão Tất, lập tức bảo Hùng Bá Thiên tới gặp ta. Tất Điêu Tử lĩnh mệnh mà đi. Thừa lúc Tất Điêu Tử đang đi tìm Hùng Bá Thiên, Mạnh Hổ lại gọi Trương Hưng Bá tới, bảo hắn lập tức thu gom bốn ngàn đoản cung với đầy đủ tên của bọn thợ săn trong núi, lập tức đưa đến gò đất bằng phẳng nằm ở phía Đông của đồn điền Thanh Ngưu. Không hết thời gian ăn xong bữa cơm, Tất Điêu Tử dẫn Hùng Bá Thiên người đầy mồ hôi đi lên vọng tháp. Mấy ngày nay Hùng Bá Thiên và tất cả Man nhân đều ra sức làm "nghề cũ", Mạnh Hổ không thể để cho bọn họ nhàn rỗi. Bọn Man nhân này không biết tập tục của thế giới Trung Thổ, nếu như để cho bọn họ rảnh rỗi, quỷ có biết sẽ xảy ra chuyện gì!? Mạnh Hổ tống cổ bọn họ đi đào hào dựng trại ở phía Nam, Bắc đồn điền, phải nói rằng, riêng về lao động bọn Man nhân này quả thật là những tay thành thạo. Từ lúc bị trúng phục kích thất bại nặng nề lần trước, quan hệ giữa Mạnh Hổ và bọn Man nhân đã được cải thiện rất nhiều, nhất là Hùng Bá Thiên và hai anh em Lang Hào, Lang Nha lại càng kính nể Mạnh Hổ hơn rất nhiều. Hiển nhiên, dưới tình hình lúc ấy Mạnh Hổ lại không hạ lệnh rút lui, ngược lại còn quyết định liều chết đám kỵ binh Man nhân bị vây trong biển lửa, hành động ấy đã giành được tình hữu nghị và sự tôn kính của bọn họ. Vừa thấy Mạnh Hổ, Hùng Bá Thiên vòng tay qua ngực cung kính hỏi: - Đại thủ lĩnh, ngài tìm ta có chuyện gì? Lúc luận võ bị thua, trong lòng Hùng Bá Thiên không phục chút nào, nhưng bây giờ hắn đã tâm phục khẩu phục, đã thật sự coi Mạnh Hổ là Đại thủ lĩnh chân chính của bộ lạc Hắc Hùng. Mạnh Hổ ừ một tiếng: - Lập tức tụ hợp tộc nhân của ngươi và tộc nhân của bộ lạc Mãnh Hổ, Dã Lang, kỳ hạn trong thời gian tàn một nén nhang phải chạy tới tập trung ở gò đất bằng phẳng phía Đông đồn điền. - Dạ! Hùng Bá Thiên ầm ầm đáp lại, sau đó lo lắng nơm nớp rời đi. Sau thời gian một nén nhang, Mạnh Hổ cỡi Ô Vân Cái Tuyết, Tất Điêu Tử theo sau chậm rãi đi tới gò đất ở phía Đông đồn điền. Hơn ba ngàn sáu trăm kỵ binh Man nhân đã tụ hợp xong, Hùng Bá Thiên và Lang Hào, Lang Nha đang cỡi ngựa ôm đao đứng nghiêm phía trước đội hình kỵ binh, trông có vẻ rất là uy phong lẫm liệt. Trương Hưng Bá cũng dẫn người đem bốn ngàn đoản cung và mấy vạn mũi tên đưa đến bên cạnh gò đất. Gò đất nằm trong núi vốn có bề mặt bằng phẳng, từ Đông sang Tây rộng chừng hơn trăm bước, từ Bắc chí Nam dài chừng ba dặm. Có thể nói là trường đua ngựa thiên nhiên, ở chỗ này kiểm tra kỵ binh Man nhân cỡi ngựa bắn cung quả thật là lý tưởng! Mạnh Hổ bảo Trương Hưng Bá cho người mang cung tên phân phát cho đám Man nhân, lại bảo người dựng nên hơn trăm bù nhìn rơm dọc theo mép của gò đất. Trong lúc đó, tất cả thôn dân già trẻ lớn bé trong đồn điền nhàn rỗi không có việc gì làm liền đổ xô tới bên cạnh gò đất, túm tụm chỉ chỉ trỏ trỏ vào đội hình Man nhân đang đứng chỉnh tề, ai nấy đều lộ vẻ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Sau khi tất cả đã sắp xếp xong xuôi, Mạnh Hổ mới nhìn Hùng Bá Thiên gật đầu, lạnh nhạt nói: - Bắt đầu! Hùng Bá Thiên gật mạnh đầu, chiến đao trong tay vung lên chỉ thẳng về phía trước quát lớn: - Lên! Một đội kỵ binh Man nhân khoảng chừng hơn trăm người đột nhiên từ trong đội hình giục ngựa xông ra, vừa chạy đến gần hàng bù nhìn dựng thẳng bên cạnh gò đất, tên đầu lĩnh của đội kỵ binh Man nhân hô lên một tiếng, hơn trăm kỵ binh Man nhân đồng thời xoay nghiêng thân thể, sau đó giương cung lắp tên nhắm bắn vào hàng bù nhìn. Vút vút vút…. Trong tiếng rít chói tai của mũi tên xé không trung, hơn trăm mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, nhanh như tia chớp bắn về phía hàng bù nhìn. Mạnh Hổ thấy rất rõ ràng, ít nhất có hơn một nửa mũi tên bắn trúng mục tiêu. Thuật cỡi ngựa bắn cung của Man nhân quả nhiên không phải tầm thường, ngồi trên lưng ngựa phi với tốc độ nhanh không ngờ lại có thể giữ được xác suất trúng mục tiêu cao như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]