Các tướng lĩnh dạ ran, nhưng trong lòng ai nấy cũng cảm thấy nặng nề. Chuyện đã phát triển vượt xa sự tưởng tượng của bọn chúng, tối hôm qua vừa mới truyền tin thu hoạch đại thắng, không ngờ hôm nay lại hay tin dữ toàn quân sư đoàn của Diêu Minh Viễn bị tiêu diệt. Tên Mạnh Hổ này quả thật là một kẻ khó chơi, ngươi cho hắn một quyền, hắn sẽ trả lại ngươi một cước, ngươi cho hắn một thước, hắn sẽ trả lại ngươi một trượng! Tư Đồ Duệ khoát tay, lạnh nhạt nói: - Các ngươi về lều nghỉ ngơi đi! Các tướng lĩnh đáp lời, vội vã rời đi. Yến Trường Không là người rời khỏi sau cùng, vừa muốn bước ra khỏi lều thì bị Tư Đồ Duệ gọi lại: - Trường Không ngươi chờ một chút! Yến Trường Không xoay người lại, thần sắc cung kính nhìn Tư Đồ Duệ: - Tổng đốc đại nhân còn chuyện gì dặn dò? Ánh mắt Tư Đồ Duệ trở nên nặng nề: - Mặc dù kỵ binh Man nhân đã tổn thất rất nặng, nhưng vẫn có ba, bốn ngàn tên phá vòng vây thoát được, chúng ta cũng không thể khinh thường. Cho nên bản Tổng đốc muốn ngươi trở về Tam Giang một chuyến, nhất định phải áp tải quân lương tới đại doanh Tây Lăng an toàn trong vòng bảy ngày, có vấn đề gì không? Yến Trường Không ôm quyền đáp: - Xin Tổng đốc đại nhân yên tâm, ty chức nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của ngài! Bạn đang đọc chuyện tại truyentop.net - Tốt! Tư Đồ Duệ gật đầu: - Mặc dù Mạnh Hổ xảo trá, nhưng dù sao kỵ binh Man nhân của hắn cũng đã tổn thương nguyên khí nặng nề. Chỉ cần ngươi đi dọc theo quan đạo cẩn thận đề phòng, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu! Yến Trường Không nói: - Ty chức nhớ rõ. Tư Đồ Duệ khoát tay: - Đi đi! Yến Trường Không đáp lời, xoay người rời đi. -------------- Phía Đông thành Tây Lăng ba mươi dặm, ở một thôn trang nhỏ. Hơn ba ngàn kỵ binh Man nhân và hơn sáu trăm kỵ binh của liên đội Mãnh Hổ may mắn phá vòng vây sống sót đang ở đây nghỉ ngơi hồi phục. Trận phản kích tối qua mặc dù tiêu diệt toàn quân sư đoàn kỵ binh của Diêu Minh Viễn, nhưng cũng làm cho đám kỵ binh Man nhân phá vòng vây mệt mỏi nhiều hơn. Có rất nhiều Man nhân không được kịp thời chữa trị, vì mất máu quá nhiều đã không thể nào cứu được. Còn có mấy trăm người bị thương nặng ở nơi thôn trang hẻo lánh điều kiện thiếu thốn căn bản không thể nào chữa trị. Xem chừng bọn họ chỉ còn chờ chết, Mạnh Hổ chỉ có thể bảo Hùng Bá Thiên đưa bọn họ tới chỗ vắng kết liễu mà thôi. Tuy rằng làm như vậy là tàn nhẫn, nhưng cũng đỡ hơn là để cho họ chết dần chết mòn trong sự hành hạ vô cùng đau đớn. Tất Điêu Tử cũng theo sát phía sau Mạnh Hổ, tối hôm qua khi chứng kiến sự sát phạt quyết đoán cùng với kế mưu quỷ quyệt của Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử đã bội phục hắn sát đất. Hiện tại hắn đã quyết tâm đi theo Mạnh Hổ gầy dựng một phen sự nghiệp, đời này kiếp này muốn báo mối thù đoạt vợ cũng chỉ có thể đi theo Mạnh Hổ mà thôi! Dân chúng trong thôn trang rõ ràng tỏ ra đề phòng đối với cánh quân này, nhất là hơn ba ngàn Man nhân, càng làm cho bọn họ sợ đến mức phải đóng chặt cửa nhà, chỉ dám trốn ở trong len lén nhìn qua khe cửa. Cũng có điều may mắn là bọn Man nhân này dường như không có ý cướp bóc thôn trang, chỉ là dọn sạch sẽ một khoảng trống trên cánh đồng cỏ ở đầu thôn, sau đó dừng chân sắp xếp nghỉ ngơi trên mảnh đất trống vừa mới dọn. Đến lúc trời sấm tối, Mạnh Hổ mới sắp xếp xong xuôi cho hơn bốn ngàn người. Mạnh Hổ lấy trong thắt lưng ra một bao kim tệ đưa cho Tất Điêu Tử: - Lão Tất, lát nữa ngươi dẫn người vào trong thôn mua lương thực, nếu như trong thôn không đủ lương thực thì phải sang thôn khác mua, nhất định không thể cướp đoạt, nếu không khi ngươi trở về ta sẽ hỏi tội, nhớ chưa? Tất Điêu Tử cung kính đáp: - Tướng quân yên tâm, ty chức nhớ kỹ. Mạnh Hổ suy nghĩ một chút, lại nói: - Mặc dù lúc trước đã chỉnh đốn quân kỷ một lần, thế nhưng vẫn không thể coi thường. Dù sao bọn Man nhân này cũng không phải là người Trung Thổ, như vầy đi, ngươi đi gọi Đôn Tử và Báo Tử tới đây! Tất Điêu Tử lĩnh mệnh đi ngay, chỉ trong chốc lát đã gọi Báo Tử và Đôn Tử đến. Mạnh Hổ dặn dò: - Báo Tử, giao nhiệm vụ cảnh giới cho ngươi, phái du kỵ binh ra bốn phía ít nhất ba mươi dặm, mỗi tổ hai người, một ở ngoài sáng một ở trong tối. Có bất cứ động tĩnh gì lập tức bắn tên hiệu cảnh báo, tuyệt đối không thể để lộ hình tích khiến cho quân đội tới gần, hiểu chưa? Báo Tử nghiêm nghị đáp: - Hiểu rồi! Mạnh Hổ lại dặn dò Đôn Tử: - Đôn Tử ngươi chịu khó chút, tổ chức một đội chấp pháp hai trăm người, chia làm bốn tổ, tuần tra dò xét bốn phía doanh trại không ngừng, tuyệt đối không để cho một tên Man nhân nào bước ra ngoài doanh nửa bước, ai trái lệnh chém làm gương! Đôn Tử liếm liếm đôi môi khô khốc, cười lạnh: - Tướng quân yên tâm, chỉ còn ty chức còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không cho phép bọn Man nhân bước ra khỏi doanh nửa bước! Mạnh Hổ gật đầu, khoát khoát tay: - Tốt, các ngươi đi đi. Đợi Đôn Tử và Báo Tử đi khuất, Tất Điêu Tử mới cẩn thận hỏi: - Tướng quân, kế tiếp chúng ta nên làm gì? Mạnh Hổ không đáp mà hỏi lại: - Vậy theo ngươi, kế tiếp chúng ta nên làm gì? Tất Điêu Tử cau mày trầm ngâm chốc lát: - Lần phục kích này quân ta bị tổn thương rất nặng nề, hơn vạn kỵ binh chỉ còn lại không tới bốn ngàn, e rằng không thể tạo ra uy hiếp gì đáng kể đối với đội vận lương của địch. Theo như ty chức thấy, hay là chúng ta trở về thành Tây Lăng rồi tính, ít nhất còn có thể giúp cho lực lượng phòng thủ trong thành tăng lên một chút! - Không! Mạnh Hổ lắc đầu: - Bốn ngàn người chúng ta trở về thành cũng không thay đổi được gì, ở lại ngoài thành vẫn còn có chỗ hữu dụng. - Có chỗ hữu dụng? Tất Điêu Tử nghe vậy hai mắt sáng ngời, buột miệng hỏi: - Có phải tướng quân có diệu kế gì không? Mạnh Hổ cười hăng hắc: - Cho nên đêm nay ta sẽ thừa cơ vào thành, nơi này giao lại cho ngươi. Bốn ngàn kỵ binh ở đây là mầm mống căn bản của chúng ta, tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn! Thấy Mạnh Hổ dặn dò như vậy, Tất Điêu Tử cảm thấy bình tĩnh lại, nghiêm nghị nói: - Tướng quân ngài cứ yên tâm, ty chức tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng. Mạnh Hổ vỗ vỗ vào vai Tất Điêu Tử, xoay người lên ngựa, lập tức lên đường. Đưa mắt nhìn Mạnh Hổ dần dần mất hút trong màn đêm, ánh mắt Tất Điêu Tử dần dần lộ vẻ đau thương, quay đầu lại nhìn về hướng đế đô ở xa xa, thì thào: - Tiểu Nhu, ngươi chờ ta, một ngày nào đó ta sẽ tới đế đô tìm nàng, đến lúc đó, không ai có thể cướp nàng trong tay ta được nữa… -------------- Thành Tây Lăng, phủ Tổng đốc. Bởi vì quân của đế quốc Minh Nguyệt đã tạm thời ngừng công thành, cho nên số người già và trẻ con tạm lánh trong phủ đã trở về nhà. Dân chúng ở các phủ lân cận chạy trốn vào thành cũng được sắp xếp cho ở tạm trên quảng trường, người của Quang Minh giáo đình đã dựng mấy ngàn lều tạm trên quảng trường, cho dân chúng lánh nạn có chỗ ở tạm thời. Mặt dù trong nội bộ cũng có chút chuyện xấu xa, nhưng bề ngoài, Quang Minh giáo đình vẫn còn chút nhân từ hiền lành. Nhất là chủ tế Tây Bộ La Đạo Nam, tên mập chết tiệt này ngoài mặt tỏ ra một vẻ ta đây thương người hoạn nạn, đối xử với từng người dân rất hiền lành hoà nhã, gặp người bất hạnh lại dùng lời lẽ dịu dàng an ủi một phen. Nhưng trên thực tế tên này chính là sắc quỷ trong sắc quỷ, chẳng những có rất nhiều trang viên, trong đại giáo đình Tây Bộ của hắn cũng nuôi rất nhiều tình nhân. Phủ Tổng đốc vốn gần đây rất phô trương, nay lại khôi phục vẻ trang nghiêm yên tĩnh. Hai hàng hai mươi tên cận vệ quân cầm mác đứng nghiêm ở hai bên đại môn, ánh mắt nhìn thẳng người đối diện, giống như hai mươi pho tượng lạnh như băng, khiến cho ai nấy đứng gần cũng cảm thấy lạnh lẽo. Tiếng bước chân nặng nề vang lên, một viên võ tướng vóc người to lớn đang bước nhanh về phía đại môn. Keng keng keng…. Đám cận vệ quân đang đứng trước đại môn đột nhiên bước lên phía trước một bước, mác trong tay cũng chĩa xéo lên trời, hai hàng mác giao nhau thoáng chốc phát ra thanh âm kim loại va chạm vào nhau ngân dài. Tên cận vệ quân cầm đầu bước ra với vẻ không hề khách khí, đang muốn lên tiếng quát hỏi nhưng bỗng nhiên sững người ra. Đến khi hắn thấy rõ bộ dạng người mới đến lập tức tránh sang một bên, ôm quyền tỏ vẻ cung kính: - Mời tướng quân đại nhân! Hắn vừa dứt lời, hai mươi tên cận vệ quân phía sau lập tức lui về chỗ cũ, hai hàng lưỡi mác giao nhau cũng thu trở về. Viên tướng kia khẽ liếc đội cận vệ quân, sải bước tiến vào đại môn phủ Tổng đốc. Người này không phải ai xa lạ, chính là Mạnh Hổ suốt đêm trở về, bởi vì ba ngày trước cuộc tấn công mạnh mẽ thất bại, trước quyết tâm kháng cự của quân dân trong thành, Tư Đồ Duệ đã rút đi quân đội bao vây cửa thành, nên lúc này Mạnh Hổ mới có thể ung dung vào thành bằng cửa Đông. Qua khỏi đại môn, Mạnh Hổ không ngừng chân, vẫn tiếp tục sải bước vào hậu viện. Dọc đường đám cận vệ quân vừa thấy Mạnh Hổ lập tức vội vã thi lễ với hắn, tuyệt đối không có người nào dám đứng ra ngăn trở, thậm chí không dám hỏi lấy nửa lời. Mạnh Hổ cứ như vậy thẳng đường mà vào, sau khi vào đến hậu viện của phủ Tổng đốc, đây đã là nơi cư ngụ của gia quyến Tổng đốc. Vừa vào cửa, Mạnh Hổ đã gặp ngay một tên thị nữ. Đương nhiên là Mạnh Hổ không nhận ra tên thị nữ ấy, nhưng tên thị nữ lại biết Mạnh Hổ, vừa thấy Mạnh Hổ, nàng ta liền buông giỏ hoa đang cầm trên tay xuống, sau đó quỳ xuống thi lễ với Mạnh Hổ: - Tiểu tỳ tham kiến tướng quân đại nhân. - Đứng lên đi. Mạnh Hổ lạnh nhạt nói: - Thanh Hạm quý nữ ở nơi nào? Tên thị nữ cung kính: - Hồi bẩm tướng quân đại nhân, quý nữ điện hạ đang tắm trong hồ. - Đang tắm? Ánh mắt Mạnh Hổ thoáng qua một vẻ kỳ quái, sau đó ra lệnh không hề do dự: - Dẫn ta đi gặp nàng! - Dạ! Tên thị nữ đáp lời, đứng dậy nói: - Mời tướng quân đại nhân theo tiểu tỳ. Dứt lời, nàng ta mang theo giỏ hoa thướt tha đi về phía hậu viện. Mạnh Hổ bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng bừng bừng, con người ta đâu phải là gỗ đá, đâu thể vô tình? Huống chi Mạnh Hổ vẫn là một thanh niên huyết khí phương cương, ở thế giới trước kia hắn cũng là người từng trải, thất tình lục dục của hắn so ra còn mạnh hơn cả người bình thường. Đối với nữ nhân, dĩ nhiên Mạnh Hổ cũng có nhu cầu, huống chi từ khi hắn tới thế giới này hơn một năm qua, vẫn chưa từng đụng chạm qua một nữ nhân nào! -------------- Hậu viện phủ Tổng đốc có một cái hồ khổng lồ do bàn tay con người xây nên, có chín đoạn hành lang nối liền hòn đảo nhỏ giữa hồ. Trên hòn đảo nhỏ giữa hồ có một gian nhà đá, nhà đá ẩn trong hòn giả sơn, trên nóc và bên vách có chừa ra vài cửa sổ nhỏ để thông khí. Hiện tại đang có hơi nước mờ mịt bốc lên từ những cửa sổ nhỏ ấy. Nhìn qua cửa sổ đầy hơi nước mịt mờ, có thể thấy quang cảnh bên trong, rõ ràng là một hồ tắm cực kỳ xa hoa. Phòng tắm to chừng nửa gian đại sảnh, đáy hồ lót bằng ngọc thạch, bốn phía đều có năm bậc cấp lên xuống, trong hồ hơi nước bốc mịt mờ, tràn đầy nước ấm. Trên mặt nước bồng bềnh những cánh hoa hồng, không trung cũng ngập tràn mùi hoa hồng thơm ngát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]