Đôn Tử giục ngựa đuổi theo Mạnh Hổ, thở dốc: - Tướng quân, bọn chúng đuổi theo! - Sao? Mạnh Hổ vội quay đầu lại, quả nhiên thấy vùng bình nguyên hoang dã sau lưng đã mọc lên những đốm lửa nhiều như sao trời. Trong ánh lửa lập loè, khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến đang đuổi theo, hiển nhiên, lần này quân của đế quốc Minh Nguyệt nhất quyết không tha, cho dù phải đuổi tới chân trời góc biển cũng phải chém tận giết tuyệt mấy ngàn kỵ binh dưới tay Mạnh Hổ. Muốn chém tận giết tuyệt sao? Ngay cả đạo lý giặc cùng chớ đuổi cũng không hiểu ư? Tư Đồ Duệ, hôm nay lão tử sẽ cho ngươi một bài học suốt đời không quên! Đột nhiên, ánh mắt Mạnh Hổ toát ra vẻ hung tợn vô cùng, vừa giục ngựa chạy vội vừa quay sang nói với Tất Điêu Tử bên cạnh: - Tất Điêu Tử, ngươi còn nhớ cách Bàn Long sơn không xa có một cánh đồng cỏ ngập nước thật lớn hay không? Đồng cỏ? Tất Điêu Tử chợt hiểu ra, nghiêm nghị hỏi: - Ý của tướng quân là dẫn dụ truy binh của đế quốc Minh Nguyệt tới chỗ đó sao? Mạnh Hổ cười gằn: - Cánh đồng ấy có rất nhiều bụi cỏ cao, bây giờ là lúc tiết trời hanh khô, nước đã cạn hết, cỏ cây vàng úa, chỉ cần cho một mồi lửa, hừ hừ, hai vạn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đuổi theo sau chúng ta sẽ tan thành tro bụi! Tất Điêu Tử cố nhịn một câu mắng, nghi hoặc hỏi: - Thế nhưng khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang ở phía sau chúng ta, mà bây giờ trời đang nổi gió Tây Bắc, nếu như phóng hoả chỉ có thể tự thiêu đốt chúng ta mà không thiêu đốt được khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt. Mạnh Hổ cười dữ tợn: - Chuyện này không cần ngươi quan tâm, bản tướng quân tự có biện pháp! Dứt lời, Mạnh Hổ lập tức quay đầu lại dặn dò Đôn Tử và Báo Tử vài câu, Đôn Tử và Báo Tử lập tức chia ra hai đường, mỗi người chia nhau suất lĩnh hơn ba trăm kỵ binh rời khỏi đại đội nhân mã, tăng tốc độ rất nhanh chạy sang hai bên trái phải. Mạnh Hổ cố ý bảo đám kỵ binh Man nhân giảm tốc độ chậm lại, đợi cho khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đuổi theo gần tới mới làm ra vẻ kinh hoàng tiếp tục bỏ chạy về phía trước. -------------- Ngoài thành Tây Lăng, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt. Tin báo về cuộc chiến đã truyền đến lều lớn ở trung quân của Tư Đồ Duệ. Rất nhanh, Tư Đồ Duệ và bọn tướng sĩ Yến Trường Không, Tần Khởi đều biết rõ tình hình cuộc chiến phục kích từ đầu đế cuối. Thần sắc Tư Đồ Duệ vẫn tỏ ra âm trầm, không biết là do buồn vì Nghiêm Đĩnh tử trận, hay cảm thấy đáng tiếc vì bẫy rập đã bố trí tỉ mỉ như vậy mà không thể hoàn toàn thành công. Yến Trường Không do dự một chút rồi lên tiếng khuyên nhủ: - Tổng đốc đại nhân, mặc dù lần phục kích này không thể tóm trọn ổ hơn vạn kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ, nhưng cũng đã khiến cho bọn chúng tổn thất nặng nề. Mặc dù có ba, bốn ngàn kỵ binh may mắn chạy thoát, nhưng sư đoàn kỵ binh của tướng quân Diêu Minh Viễn đang đuổi giết, có lẽ không bao lâu sẽ có tin tốt báo về. Tần Khởi cũng vội vã gật đầu, trận đánh này quả thật không có gì phải lo lắng. Vùng đại bình nguyên Tam Giang trống trải như vậy, ba, bốn ngàn kỵ binh của Mạnh Hổ có thể chạy đi đâu? Mặc dù khinh kỵ binh của Diêu Minh Viễn không phải là quân tinh nhuệ của quân đoàn Định Châu, nhưng dù sao cũng là một sư đoàn có hơn hai vạn khinh kỵ binh, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ để chôn vùi ba, bốn ngàn kỵ binh của Mạnh Hổ! Thần sắc của Tư Đồ Duệ vẫn ảm đạm như trước, không vì lời khuyên giải của Yến Trường Không mà dịu lại chút nào. Tư Đồ Duệ không dám lạc quan như bọn Yến Trường Không, theo như Tư Đồ Duệ thấy, Mạnh Hổ là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hắn còn có một hơi thở, chỉ cần dưới tay hắn còn một tên tiểu tốt, hắn vẫn còn sức uy hiếp vô cùng lớn. Chỉ cần ngươi bất cẩn một chút, chỉ cần ngươi lộ ra một chút sơ hở, hắn sẽ mạnh mẽ vùng lên giáng cho ngươi một đòn chí mạng. Thấy thần sắc Tư Đồ Duệ vẫn không thay đổi, dần dần các tướng sĩ cũng không dám nói thêm gì nữa. Hô hấp của cả bọn cũng trở nên rất nhẹ, không khí trong lều trở thành ngưng trọng rất nhanh, chỉ có cây đuốc bằng mỡ dê đang cháy thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu lép bép, phá tan bầu không khí tĩnh mịch trong lều. Sau một hồi lâu, Tư Đồ Duệ mới thở ra một hơi thật dài, dặn dò Yến Trường Không: - Trường Không tướng quân, lập tức phái khoái mã báo cho tướng quân Diêu Minh Viễn, dặn hắn hành sự thật cẩn thận, ngàn vạn lần không nên vì Mạnh Hổ mới vừa chuốc lấy một thất bại nặng nề mà mang lòng khinh địch. Mạnh Hổ chính là một nhân vật nguy hiểm, tuyệt đối không thể coi thường. - Dạ! Yến Trường Không cung kính đáp: - Ty chức lập tức đi sắp xếp. -------------- Đuốc như rồng lửa, vó ngựa như nước thuỷ triều. Hơn hai vạn kỵ binh của Diêu Minh Viễn giống như sóng thuỷ triều cuồn cuộn tiến về phía trước. Trên vùng bình nguyên hoang dã mênh mông phía trước không xa, ba, bốn ngàn kỵ binh Man nhân đang kinh hoàng bỏ chạy. Một nụ cười khinh bỉ hiện ra trên mặt Diêu Minh Viễn, Man nhân rất là khó chịu, thế nhưng lúc này không thể tự chủ được, bị sư đoàn kỵ binh của mình đuổi chạy giống như con thỏ nháo nhào chạy trối chết. Trong lòng Diêu Minh Viễn không khỏi nổi lên chút đắc ý, xem ra Mạnh Hổ bất quá chỉ có vậy mà thôi! - Báo…. Một tiếng thét thê lương vang lên, một kỵ sĩ cỡi khoái mã từ phía sau đuổi tới, vừa nói vừa thở dốc: - Tổng đốc đại nhân truyền lời, bảo tướng quân hành sự cẩn thận, ngàn vạn lần không nên khinh thường địch. - Biết rồi! Diêu Minh Viễn cười chế giễu, thầm nghĩ Tư Đồ Duệ quả thật cẩn thận quá mức rồi, chỉ bằng vào ba bốn ngàn tàn binh bại tướng thủ hạ của Mạnh Hổ, còn có thể làm gì được nữa? Đại bình nguyên mênh mông trống trải, Mạnh Hổ còn có thể trốn đi đâu được? Hắn có thể giở trò gì nữa? Chẳng lẽ Mạnh Hổ còn có thể bay lên trời hay chui xuống đất sao? - Tướng quân, tình hình hình như không đúng! Một tên liên đội trưởng giục ngựa tiến tới, nhắc nhở: - Cỏ trên bình nguyên dường như càng ngày càng trở nên rậm rạp, vạn nhất quân địch phóng hoả, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm! - Phóng hoả sao? Diêu Minh Viễn cười lớn: - Ngươi cũng không biết bây giờ gió đang thổi hướng nào sao? - Hướng gió? Tên liên đội trưởng kia đáp: - Bây giờ hình như đang là gió Tây Bắc. - Vậy không cần phải lo. Diêu Minh Viễn nói: - Tàn quân của địch tháo chạy về hướng Đông Nam, chúng ta đuổi theo phía sau bọn chúng, nếu như bọn chúng muốn phóng hoả cũng chỉ có thể tự đốt chính mình mà thôi, làm sao có thể thiêu đốt chúng ta được? - Ách… Tên liên đội trưởng nọ vỗ trán, mặt toát mồ hôi: - Tướng quân quan sát rất tỉ mỉ, ty chức bội phục. -------------- Gần như vừa lúc đại đội kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt vừa mới lướt qua, phía sau vùng bình nguyên hoang dã bỗng nhiên xuất hiện ba, bốn trăm kỵ binh như bóng ma. Vùng bình nguyên vốn đang tối tăm đột nhiên sáng lên từng cây đuốc, trong ánh lửa mờ mờ hiện ra khuôn mặt lãnh khốc của Đôn Tử. Hắn nhìn theo hướng đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đi xa cười hung dữ, hạ lệnh: - Phóng hoả! - Dạ! Hơn ba trăm kỵ binh ấm ầm đáp lại, một tay giữ cương ngựa một tay cầm đuốc chia ra tứ phía, ngồi trên lưng ngựa khom người xuống lấy lửa của đuốc châm vào những bụi cỏ vàng cháy trên bình nguyên. Vùng bình nguyên rất nhanh dấy lên từng cụm lửa, gió Tây Bắc đang thổi mạnh, ba bốn trăm kỵ binh chỉ mất chút thời gian, thế lửa đã lan tràn ra bốn phía, chỉ trong thoáng chốc, vùng bình nguyên yên tĩnh đã dấy lên một trận hoả hoạn ngập trời. Gió Tây Bắc vẫn cuồn cuộn thổi, lửa cháy bừng bừng. Đôn Tử thuận tay ném cây đuốc vào trong bụi cỏ, sau đó xoay tay rút chiến đao sắc bén ra. Phía sau Đôn Tử, hơn ba trăm kỵ binh cũng vội vã ném đuốc đi, cùng rút chiến đao ra. Dưới trời đêm, mấy trăm thanh chiến đao sắc bén phản chiếu ánh lửa tạo thành một mảng ánh sáng vô cùng chói mắt. -------------- Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt. Diêu Minh Viễn đang giục ngựa đuổi theo, mắt thấy sắp sửa đuổi kịp đám kỵ binh Man nhân phía trước. Một tên cận vệ quân phía sau đột nhiên giật mình hét to một tiếng, vừa giục ngựa chạy vội, vừa quay đầu lại chỉ về phía sau la lớn: - Tướng quân, lửa, lửa cháy rồi…. - Ngươi nói sao? Lửa gì vậy? Diêu Minh Viễn giật mình vội quay đầu nhì lại, quả nhiên thấy vùng bình nguyên phía sau đã dấy lên từng đống lửa lớn, lại còn có rất nhiều đống lửa đang cháy kéo dài ra hai bên trái phải, gió Tây Bắc đang thổi rất mạnh giúp cho thế lửa lan nhanh. Chỉ trong chốc lát, hàng trăm hàng ngàn đống lửa đã tạo thành một con rồng lửa khổng lồ, theo vùng bình nguyên mênh mông cuồn cuộn đuổi theo hướng đại quân của đế quốc Minh Nguyệt. Tốc độ của thế lửa đuổi theo so ra còn nhanh hơn tốc độ chạy gấp rút của kỵ binh! Rất nhanh, con rồng lửa khổng lồ đang bừng bừng thiêu đốt kia cũng đã tới gần sát phía sau đội hình của khinh kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt. Đám khinh kỵ binh chạy ở sau cùng nhất thời luống cuống tay chân, vội vã chổng mông lên trời, ra sức giục ngựa chạy nhanh hơn chút nữa, cố gắng tránh khỏi bị trận lửa ngập trời kia nuốt chửng. Truyện được copy tại truyentop.net - Đây là con bà nó chuyện gì vậy? Diêu Minh Viễn vừa giục ngựa chạy tất tả, không dám chậm lại chút nào, vừa lớn tiếng quát hỏi: - Làm sao lại xuất hiện trận lửa này? Con bà nó tên nào lại ném đuốc bừa bãi làm cháy bình nguyên? - Tướng quân, lửa này hình như không phải là vô tình mà cháy lên! Một tên liên đội trưởng kỵ binh hét to vô cùng buồn bã: - Nhất định ngọn lửa này là do người nào đó ở mặt sau cố ý đốt lên, nếu không thì không thể nào cháy nhanh như vậy, số lượng đống lửa cũng không thể nhiều như vậy. Nếu biết trước chúng ta đã không đuổi theo vào cánh đồng cỏ hoang rộng lớn như vậy, bây giờ thảm rồi, lửa lớn như vậy biết chạy đi đâu đây? - Bây giờ nói chuyện này làm cái rắm gì nữa! Diêu Minh Viễn nổi giận quát to, trong lòng vô cùng hối hận. Thế nhưng rõ ràng ba, bốn ngàn kỵ binh Man nhân đang ở phía trước không xa, tên Mạnh Hổ này thật sự dám cho người vòng ra sau phóng hoả sao? Tên này quả thật có dũng khí đồng quy ư tận với mình sao? Dù sao, lửa đốt không cần biết ai là ai, cho dù là quân của đế quốc Minh Nguyệt hay là kỵ binh Man nhân, tất cả rồi cũng sẽ thành tro mà thôi! -------------- Trung quân của đám kỵ binh Man nhân. Tất Điêu Tử giục ngựa đuổi theo Mạnh Hổ, buồn bã nói: - Tướng quân, ngài phóng hoả thật sao? Mạnh Hổ cười gằn: - Sao, ngươi sợ à? Tất Điêu Tử vẫn buồn bã: - Nước lửa vô tình, trận hoả hoạn kia cũng sẽ không phân biệt người nào cả! Mạnh Hổ đột nhiên chỉ về phía trước, nhếch mép cười: - Lão Tất ngươi xem phía trước, đó là gì? - Phía trước? Tất Điêu Tử không hiểu vội ngẩng đầu lên xem thử, đột nhiên cặp mắt sáng ngời, vui mừng đến mức không kềm được: - Sông Bàn Long?! Tất Điêu Tử vừa dứt lời, chiến mã cũng đã chạy tới bờ sông, vó ngựa giẫm lên mặt băng rắn chắc. Thế nhưng chuyện làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là chiến mã không trượt ngã, ngược lại vẫn tiếp tục chạy rất vững vàng. Tất Điêu Tử rất nghi hoặc liền cúi đầu nhìn xuống, nhờ có ánh lửa chiếu sáng, hắn mới phát hiện ra trên mặt băng không ngờ được phủ một lớp cỏ, khó trách không hề gây trơn trượt. Chỉ trong thoáng chốc, Tất Điêu Tử đã giục ngựa vượt qua sông Bàn Long rộng chừng trăm trượng, qua tới bờ bên kia liền gặp Báo Tử ở đó. Bên cạnh Báo Tử còn có hơn ba trăm kỵ binh, hơn ba trăm kỵ binh đã xuống ngựa triển khai, cả bọn đều giương cung lắp tên, tất cả những mũi tên đều là hoả tiễn đang cháy, mũi hoả tiễn nhắm sẵn vào mặt sông Bàn Long đang bị đóng băng. Trong khoảnh khắc, Tất Điêu Tử đã hiểu ra mọi chuyện, hắn nhìn về phía Mạnh Hổ, ánh mắt không thể không lộ ra vẻ sùng bái và kính phục. Tất Điêu Tử đột nhiên hiểu ra được một điều nữa, Mạnh Hổ tuyệt đối là một nhân vật không dễ dàng trêu chọc, người nào trêu chọc hắn nhất định sẽ gặp xui xẻo. Tư Đồ Duệ vô cùng lão luyện, được tôn xưng là danh tướng của thế giới Trung Thổ, nhưng chọc đến Mạnh Hổ hắn cũng sẽ xui xẻo!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]