Mạnh Hổ vừa đi xuống vọng tháp đã gặp phải ánh mắt đầy lo âu của Triệu Thanh Hạm. Thần sắc Triệu Thanh Hạm vô cùng nghiêm trọng: - Hổ, Hoàng Nhâm đã tử trận! Mạnh Hổ gật đầu lạnh lùng: - Ta đứng trên vọng tháp cũng đã thấy. Triệu Thanh Hạm lại nói: - Còn có Hạ Khánh, Chu Tiến và Bạch Hỉ đều cho người đến báo, cửa Bắc, cửa Nam và cửa Đông đều bị giặc đế quốc Minh Nguyệt tổ chức tấn công mạnh mẽ. - Vậy sao? Mạnh Hổ cười lạnh: - Không ngờ ngay cả tâm lý chiến đánh ba chừa một cũng không sử dụng, vừa lên đã lập tức hợp vây bốn mặt, tổng tấn công mãnh liệt, Tư Đồ Duệ cuối cùng cũng đã dốc hết vốn liếng ra rồi! Hừ hừ, bất quá cũng không có gì là kỳ quái, mấy chục vạn đại quân chinh chiến bên ngoài là một gánh nặng đối với Tư Đồ Duệ, Tư Đồ Duệ gánh không nổi, cho nên muốn tốc chiến tốc thắng. Triệu Thanh Hạm lộ vẻ ưu tư, khẽ hỏi: - Hổ, chúng ta có thể thủ nổi không? Mạnh Hổ lạnh lùng liếc nhìn Triệu Thanh Hạm, cất bước đi khỏi, đi được chừng mười bước đột nhiên dừng lại, không quay đầu lại nói: Nguồn tại http://truyentop.net - Ta đã nói, chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai xúc phạm tới nàng, cũng không để cho người khác làm tổn thương tới dân chúng của hành tỉnh Tây Bộ. Giặc đế quốc Minh Nguyệt muốn phá thành ư… Đó chỉ là si tâm vọng tưởng! Đôn Tử và Báo Tử theo sát sau lưng Mạnh Hổ không cần suy nghĩ quát theo: - Đúng, chỉ là si tâm vọng tưởng! - Ba ngày! Mạnh Hổ mạnh mẽ đưa tay phải lên, giơ ra ba ngón tay, đằng đằng sát khí: - Chỉ cần thủ được ba ngày, giặc đế quốc Minh Nguyệt sẽ mất hết nhuệ khí, Tư Đồ Duệ cũng đánh mất lòng tin, cuộc chiến công thành Tây Lăng sẽ bước vào giai đoạn giằng co, đến lúc đó, một vạn kỵ binh Man nhân đang lui tới tuần tra ở ngoài thành sẽ phát huy tác dụng mang tính quyết định! Dứt lời, Mạnh Hổ không thèm để ý tới Triệu Thanh Hạm nữa, sải bước rời khỏi. Lấy mắt tiễn đưa bóng dáng hùng tráng của Mạnh Hổ đi xa, Triệu Thanh Hạm không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào, chuyện lo lắng trong lòng nàng giờ đây đã tan thành mây khói. Giọng nói vừa hùng hồn vừa tràn đầy tự tin của Mạnh Hổ trước khi đi làm cho Triệu Thanh Hạm cảm nhận được một sự an toàn điềm tĩnh chưa từng có. Triệu Thanh Hạm đột nhiên cảm thấy, có Mạnh Hổ bên cạnh mình… cảm giác này quả thật là quá tốt! -------------- Hơn ba mươi xe công thành rốt cục đã tiếp cận tường thành, cầu treo vốn nằm trên cao đang nặng nề hạ xuống, chỉ trong thoáng chốc, ba mươi mấy cái cầu treo ấy đã bắc ngang giữa xe công thành và đầu tường thành, cho phép bộ binh có thể xung phong trên ấy. Mấy trăm trọng binh tinh nhuệ đang chờ sẵn trong gian nhà nhỏ trên xe lập tức gào thét ào lên cầu treo, tiến thẳng về phía đầu thành Tây Lăng. Gần như cùng lúc đó, quân của đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến đã áp tới chân tường thành, trong tiếng rít gió sắc bén, hơn trăm cự nỏ gắn đã bắn móc câu bay lên đầu thành. Trong tiếng leng keng liên miên không dứt, móc câu đã móc vững vàng vào đầu thành. Móc câu vừa mới móc chặt vào đầu thành, quân của đế quốc Minh Nguyệt bắt đầu điên cuồng kéo mạnh dây thừng, thông qua ròng rọc gắn ở cuối móc câu kéo từng chiếc thang mây cao ngất dựng đứng lên. Chỉ trong nháy mắt, hơn trăm chiếc thang mây cao vút đã nặng nề tựa vào đầu thành, đám binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt chờ đợi đã lâu thét lên điên cuồng, nhanh chóng bám lấy thang mây leo lên. Xe phá thành có hình dáng khổng lồ cũng đã nhích gần tới cửa thành, hơn trăm tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt nấp trong xe ra sức kéo mạnh chày phá thành to cỡ hai người ôm về phía sau. Sau khi kéo đến cực hạn đồng thời buông tay cùng lúc, chày phá thành nặng nề mang theo quán tính rất mạnh lao ngược lại, dưới tác dụng của quán tính nhắm cửa thành kiên cố lao vào thật mạnh. Một tiếng đùng thật lớn vang lên, chỉ trong thoáng chốc, cửa thành bắt đầu run rẩy kịch liệt, rất nhiều đá vụn bụi đất từ trên cửa thành rơi ào ào xuống đất. Cuộc chiến lấy mạng đổi mạng thảm thiết nhất, tàn khốc nhất rốt cục đã bắt đầu! Mạnh Hổ đạp một chân lên đầu thành, trường thương đen nhánh trong tay rung nhẹ thoáng chốc phát ra một tràng âm thanh như long ngâm. Một luồng ánh sáng mặt trời xuyên thấu tầng mây chiếu thẳng vào cán thương lạnh lẽo, thoáng chốc phản xạ lại từng tia sáng chói mắt. Đột nhiên, trường thương trong tay Mạnh Hổ chỉ thẳng về phía trước, Đôn Tử, Báo Tử phía sau thét lớn, nhanh như cơn lốc xông thẳng về phía đám trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt vừa mới từ trong xe công thành tiến ra. Tiếng gào thét liên miên không dứt từ phía sau Đôn Tử và Báo Tử vang lên, hơn ngàn tên lão binh của liên đội Mãnh Hổ giống như bầy sói săn mồi, ào ào xông tới. Đôn Tử hét lớn một tiếng, thân hình bọc trong giáp sắt của hắn tựa như một con tê giác nặng nề đụng mạnh vào một tên trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt. Đáng thương cho tên trọng trang bộ binh này vừa mới nhảy xuống cầu treo đã đột ngột bị đụng cho vỡ ngực, chết thảm ngay tại chỗ. Đôn Tử mới ngày đầu tiên nhập ngũ đã dám khiêu chiến cùng Mạnh Hổ, lại theo bên cạnh Mạnh Hổ học được mấy tháng võ nghệ, bọn tiểu tốt của đế quốc Minh Nguyệt này sao thể ngăn cản hắn? Lại có hai tên trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt từ trên cầu treo nhảy xuống, chiến đao trong tay hung hãn vung lên chém vào vai Đôn Tử, phát ra hai tiếng leng keng trong trẻo. Đôn Tử đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng thoáng chốc bao trùm lấy hai tên trọng trang bộ binh nọ, trong nháy mắt, bàn tay to như chiếc quạt của Đôn Tử đã xoè ra, chụp thẳng vào đầu hai tên rồi dùng sức đập mạnh một cái, chỉ nghe bốp một tiếng, đầu hai tên trọng trang bộ binh liền vỡ vụn như hai trái dưa hấu. Đôn Tử hét to một tiếng, bước lên hai bước ôm lấy đầu cầu treo đang gác trên lỗ châu mai dùng sức nhấc mạnh một cái, cầu treo nặng mấy trăm cân nhất thời bị hắn lật tung lên, mười mấy tên trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang chen chúc trên cầu treo lập tức trợt chân, mang theo tiếng kêu thê lương từ trên cao quay cuồng rơi xuống, thoáng chốc đã biến mất trong đám quân đông đúc của đế quốc Minh Nguyệt. Thấy Đôn Tử đại phát thần uy đột ngột phá huỷ được một chiếc xe công thành, Mạnh Hổ không khỏi nở nụ cười hài lòng. Tiếng kêu rên thảm thiết từ bên trái truyền đến, Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Báo Tử đang giương cung lắp tên, thoáng chốc đã bắn trúng một tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt vừa mới theo thang mây leo lên đầu thành. Tên tướng lĩnh kia kêu lên một tiếng thê lương, hai tay ôm lấy mắt trái trúng tên, lộn một vòng rơi khỏi đầu thành, hiển nhiên không thể nào sống nổi. Bóng người chợt loé, lại có hai tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt gào thét nhảy lên đầu thành. Báo Tử lại bắn ra hai mũi tên, hai tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt chưa kịp xuất ra chiến đao trong tay đã trúng tên vào cổ, phơi thây tại chỗ. Đám tráng đinh phía sau lỗ châu mai rốt cục đã phục hồi tinh thần, hưng phấn ôm lên một khối đá lăn thật lớn cùng với một khối gỗ hung hăng đẩy xuống dưới thành. Tiếng gào thê thảm liên miên không dứt từ ngoài thành truyền vào, hiển nhiên, đám binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đang chen chúc ngoài thành đã nếm mùi đau khổ dày vò. Quay đầu lại, một chảo dầu to đập vào mắt Mạnh Hổ, dầu trong chảo đã sôi sùng sục, đang bốc hơi cuồn cuộn. Trong mắt Mạnh Hổ lộ ra vẻ cuồng bạo hệt như dã thú, nhếch miệng cười gằn: - Đám nhóc con này… hãy cho đám nhóc con đế quốc Minh Nguyệt nếm mùi thịt nướng đi nào, người đâu, mau đem chảo dầu kia tưới xuống, ha ha ha, tưới xuống đi…. Lập tức đám lão binh của liên đội Mãnh Hổ ùa lên, dùng mấy lớp bao bố phủ dọc theo miệng chảo, vài tên hợp lực khiêng đến cạnh lỗ châu mai, sau đó cùng lúc ra sức tưới chảo dầu đang sôi sùng sục xuống dưới chân thành. Bọn binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đang leo trên thang mây và đang chen chúc dưới chân thành bị dầu sôi tưới lên, thoáng chốc gào lên vô cùng thảm thiết. - Lửa, mau đốt lửa! Ánh mắt Mạnh Hổ càng cuồng bạo hơn trước, lớn tiếng cười hung hãn: - Đốt chết bọn chó này đi, ha ha ha… Hai tên lão binh mỗi tên chạy đến đống lửa gần nhất lấy một cây đuốc, ném xuống dưới thành, trong nháy mắt ánh đỏ chớp ngời, ngọn lửa mạnh mẽ bùng lên, chỉ trong thoáng chốc phủ trùm bọn binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đang chen chúc hỗn loạn dưới chân thành. Trong biển lửa bừng bừng, mấy chục tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đang giãy dụa kêu la, trong không khí thoáng chốc ngập tràn mùi thịt khét…. - Ha ha ha… Đùng! Mạnh Hổ đang cười lớn với vẻ đắc ý, đột nhiên bên tai vang lên một thanh âm va chạm trầm hùng, sau đó chân tường thành bắt đầu run rẩy kịch liệt. Hắn vội quay đầu nhìn lại, một tên lão binh đã vội vã chạy tới trước mặt, lộ vẻ buồn bã nói: - Tướng quân, cửa thành sắp sửa không chịu được nữa rồi, xe phá thành của quân đế quốc Minh Nguyệt quá lợi hại!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]